Ngoại truyện 7: Sự bất diệt do vô số rung động xâu chuỗi mà thành
Đồng thời, Chu Mịch cũng đăng giấy đăng ký kết hôn của hai người lên vòng bạn bè, còn có ý đồ riêng chia làm hai bản công khai đối ngoại.
Phiên bản để đồng nghiệp và phụ huynh nhìn thấy vô cùng văn nghệ, cũng vô cùng đứng đắn, không hề ảnh hưởng đến hình tượng đối ngoại của cô: “Không phải là kết cục của chuyện cổ tích, là bắt đầu của chương tiếp theo.”
Mà lời bài đăng lên cho bạn thân lại mang ý nghịch ngợm mãnh liệt: “Từ nay về sau, lên công ty làm việc, về nhà làm…”
Hạ Diệu Ngôn xông lên vị trí đầu tiên bình luận điền vào chỗ trống: “Ông chủ! [Khinh bỉ][Khinh bỉ].”
Một người bạn tốt khác tên Nhuế Nhuế hỏi: “Có ý gì?”
Hạ Diệu Ngôn trả lời: “Long trọng giới thiệu một chút, anh đẹp trai trong giấy đăng ký kết hôn này là ông chủ của Mịch Tử.”
Nhuế Nhuế: “Ở Austar?”
Hạ Diệu Ngôn: “Đúng.”
Nhuế Nhuế dựng ngón cái: “Trâu bò.”
Bạn thân ồn ào một trận trong nhóm, trêu chọc Chu Mịch “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”, cưỡng chế cô phát lì xì để mọi người cùng dính chút không khí vui mừng.
Chu Mịch hỏi: [Mọi người muốn cố định hay ngẫu nhiên?]
Nhuế Nhuế nói: [Ngẫu nhiên, coi như là tung hoa cưới, ai giành được nhiều nhất thì là người kết hôn tiếp theo.]
Hạ Diệu Ngôn: [Như vậy cũng quá kích thích quá nguyền rủa người khác rồi đi.]
Nhuế Nhuế phụt cười: [Ha ha ha ha ha.]
Hạ Diệu Ngôn đề nghị: [Hay là trực tiếp cho Nhuế Nhuế đi, nó cũng sắp rồi, yêu được bảy năm rồi còn gì.]
Nhuế Nhuế: [Tao còn sớm lắm, còn đang trong thời kỳ phấn đấu, không vội kết hôn.]
Nhưng Chu Mịch vẫn lì xì cho cô ấy một bao, Nhuế Nhuế cũng không khách khí vui vẻ nhận lấy.
Nhuế Nhuế hiếu kỳ: [Mịch Mịch ông chủ của chúng mày bao nhiêu tuổi rồi?]
Chu Mịch trả lời: [Ba mươi lăm.]
Nhuế Nhuế vô cùng kinh ngạc: [Tao còn tưởng cùng lắm là hơn ba mươi, nhìn trẻ quá.]
Chu Mịch: [Đúng vậy, bề ngoài của người này vô cùng có tính lừa gạt.]
Tán dóc trên trời dưới biển cùng đám bạn một lúc, Chu Mịch bò trên giường cười đến nỗi run rẩy cả người, bắp chân lắc lư.
Trương Liễm khom người ghé đến bên cạnh cô từ lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
“Vui như vậy sao?” Người đàn ông vừa tắm xong, giọng nói còn mang theo một chút lười nhác ẩm ướt.
Chu Mịch lật người nằm thẳng, dùng hai ngón trỏ kéo cao khóe miệng: “Đúng vậy, anh nhìn xem, em sắp cười đến nỗi đơ cả môi rồi.”
Trương Liễm cười vì cách dùng từ của cô, thân mật nhéo nhéo má cô.
Chu Mịch lại cầm điện thoại lên, lướt lại nhật ký trò chuyện trước đó diễu võ dương oai với anh: “Anh xem em dự đoán như thần chưa, đến tiệm ảnh chụp ảnh trước, còn chỉnh đến nỗi không có gì để xoi mói, bạn em đều khen anh trẻ trung đẹp trai này.”
Trương Liễm mặt không đổi sắc: “Không liên quan gì đến chỉnh ảnh, là anh vốn dĩ đã trẻ trung đẹp trai rồi.”
Chu Mịch nôn khan một tiếng.
Trương Liễm không đánh giá gì về phản ứng khoa trương của cô, ngồi về bên của mình, cũng mở vòng bạn bè của Chu Mịch lên.
Qua một lúc, anh hừm một tiếng: “Em còn đăng hai bản?”
Chu Mịch trả lời: “Đúng vậy, một bản đối nội, một bản đối ngoại.”
Trương Liễm tiếp tục hỏi: “Sao anh đều nhìn được cả hai bản?”
Chu Mịch nói: “Anh là người duy nhất kiêm cả nội lẫn ngoại.”
Trương Liễm bắt đầu trịnh trọng đọc bản thứ hai, đoạn cuối câu quả nhiên bật ra một tiếng cười: “Từ nay về sau, lên công ty làm việc, về nhà làm….
Ha, sao lại nghĩ đến vậy?”
Chu Mịch cười khặc khặc, lại dựng cổ lên, lớn tiếng nói: “Vậy anh có thừa nhận không?”
Đầu mày Trương Liễm hơi chau lại: “Anh đọc không hiểu đề bài này.”
Chu Mịch liếc anh, ánh mắt sắc bén: “Giả vờ! Cứ tiếp tục giả vờ…”
Ánh mắt Trương Liễm vi diệu: “Vậy thì qua đây.”
Chu Mịch trốn ra xa một chút, phòng bị nhìn về: “Làm gì?”
Trương Liễm nói: “Điền nốt vào chỗ trống.”
Chu Mịch không ưỡn ẹo nữa, chui vào trong cái ôm của anh.
—
Mùa xuân năm tiếp đó, hôn lễ của hai người được tổ chức ở một thị trấn nhỏ như tiên cảnh ở New Zealand, nơi ấy cỏ xanh như thảm, cây xanh thành rừng, núi tuyết xa xa như sương khói, hiện trường được bài trí bên cạnh một bờ hồ như gương sáng, màu trắng thuần là chủ đạo, khách khứa được mời cũng không nhiều, cơ bản đều là bạn bè thân thích, giản lược mà thanh tịnh.
Chu Mịch một thân váy trắng ngồi cao trên lưng tuấn mã màu đỏ thẫm, giống như công chúa vùng Trung Địa mang trong mình dòng máu tinh linh.
Sau khi được Trương Liễm dắt vào trong, mọi người đồng thời hoan hô, vỗ tay, huýt sáo, một trận sôi trào.
Hạ Diệu Ngôn còn kéo căng cổ họng gào lớn “Đẹp quá rồi Mịch Mịch tao yêu mày quá!”.
Hai người mẹ đều không hẹn mà cùng lau nước mắt, lại cong mắt cười nhìn nhau.
Sau khi tuyên thệ trước mặt cha xứ, Chu Mịch cùng Trương Liễm trao đổi nhẫn.
Từ đầu đến cuối hai người đều đang nhịn cười, bởi vì nghi thức quá mức trang trọng, cũng bởi vì nội tâm vui mừng tột độ.
Thời tiết địa phương biến đổi thất thường, khi hôn lễ đi đến hồi kết, mặt hồ đột nhiên xao động vô số đợt sóng gợn, là mưa nhỏ rơi xuống từ trên trời.
Những người lớn tuổi đều đi vào nhà hàng tránh mưa trước, mà đám người trẻ đều chọn ở lại bên ngoài, mở sâm panh, tung hoa cưới, tiếng nhạc không ngừng, nhảy múa không mệt.
Sau khi đưa trưởng bối đi rồi quay lại, Trương Liễm bắt được Chu Mịch còn đang xách váy múa quạt với bạn thân, nghiêng đầu tỏ ý: “Em có muốn đi tránh mưa không?”
“Em không thèm đâu.” Cô gái cởi khăn voan đã ướt đẫm xuống, hưng phấn hô lớn: “Anh biết không! Em cảm thấy mình lúc này chính là nữ chính trong “Đã đến lúc”! Trận mưa này đúng là tuyệt vời! Em yêu chết mất!”
(*“Đã đến lúc”: Phim điện ảnh Anh, phát hành năm 2013.)
Trương Liễm cười cười, cong người nhặt hoa lan Nam Phi trắng thuần bị cô làm rơi trên bãi cỏ lên, cài về lại mái tóc của cô: “Vậy thì đổi bạn nhảy?”
“Tao không làm phiền hai người nữa….
Bai bai…” Hạ Diệu Ngôn tự giác rút lui, đi bắt lấy bạn nhảy khác.
Khúc nhạc vui vẻ như khúc ca ngợi, hai người nhìn nhau cách một làn mưa nhỏ, lông mi dài đều ướt đẫm, giống như hai con vật cùng trầm luân trong nước biển lại nương vào nhau đến khi cập bờ, từ đó về sau hòn đảo này chỉ thuộc về hai người.
Chu Mịch giơ một tay ra, bên trên là nhẫn kim cương lóng lánh không thể xem nhẹ được: “Em cảm thấy hơi lạnh, hay là chuyển động một chút đi.”
Trương Liễm vội cởi âu phục màu đen, phủ lên cho cô dâu của mình: “Xin lỗi, hôm nay anh vui tới mức có hơi đơ.”
Chu Mịch cười để lộ cả hàm răng, hoàn toàn không để ý lúc này bản thân mình nhìn mê trai đến mức nào: “Có lẽ em cũng thế.
Hôm nay anh đẹp trai quá,” Cô khẽ giọng: “Giống kiểu chỉ có trong giấc mộng xuân thời mới biết yêu của em….
Không quá thực tế…”
Cô nghĩ xa: “Hình tượng nam tính.
Tuy rằng khi tỉnh lại em thường không nhớ nữa, nhưng hôm nay cảm giác gặp được thực thể rồi, chính là anh, chính là dáng vẻ này của anh! Em cảm thấy giấc mơ của bản thân thành thật rồi.”
Trương Liễm cong môi, không chớp mắt: “Mộng xuân của em đều nhếch nhác như vậy sao, giống như bây giờ?”
Chu Mịch dùng sức gật gật đầu: “Đúng vậy, đều nhếch nhác như vậy, nhưng lãng mạn đến cùng.”
Hai người khiêu vũ trong làn mưa, ăn ý tiến lùi, xoay tròn, ban nhạc ở một bên diễn tấu một khúc nhạc nhẹ nhàng hơn cho đôi cô dâu chú rể này, sự ẩm ướt bất ngờ của cơn mưa làm trời cùng đất, núi cùng nước, trăm hoa cùng đồng cỏ, đều trở nên tươi đẹp và nồng đậm hơn.
Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người trực tiếp ở lại nơi này trải qua tuần trăng mật.
Trương Liễm thuê một chiếc xe dã ngoại, đưa Chu Mịch đi trải nghiệm hết một lượt những thứ nên chơi, nhảy dù, suối nước nóng, cáp treo, mê cung, ban ngày thì dạo chơi khắp nơi, giống như xuyên hành qua những bức tranh sơn dầu của Levitan; buổi tối lại đến chỗ rộng dựng lều, ôm nhau nhìn về ngân hà phía xa, sao trời như mũi chỉ tỉ mỉ mà sáng trắng, có thể may bọn họ vào vĩnh hằng màu xanh tím đậm.
(*Isaac Ilyich Levitan là một họa sĩ tranh phong cảnh người Nga gốc Do Thái nổi tiếng.
Với những tuyệt tác như Mùa thu vàng hay Rừng bạch dương, Levitan được coi là một trong những họa sĩ Nga nổi tiếng nhất vào cuối thế kỉ 19.)
Đêm trước khi về, Chu Mịch lưu luyến không thôi: “Không muốn đi làm nữa rồi, muốn trồng luôn bản thân ở đây.”
Trương Liễm nhẹ nhàng bâng quơ vạch ra kế hoạch: “Sau khi già rồi thì qua đây ở là được.”
Chu Mịch liếc nhìn anh, cũng vẽ ra bản kế hoạch: “Vậy sau khi quay về phải phấn đấu như thế nào mới có thể định cư ở đây?”
Trương Liễm nghĩ một lúc: “Phấn đấu vì Austar đến khi nghỉ hưu là được.”
Chu Mịch đấm anh: “Người gì vậy, không bóc lột đến một giây cuối cùng là không nghỉ đúng không?”
Trương Liễm nắm tay cô, làm ra vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, không phải anh cũng phải xách túi siêu thị cả đời cho em sao?”
Chu Mịch phụt cười: “Sao anh chỉ nhớ câu này thôi vậy.”
Trương Liễm suy nghĩ vài giây: “Có lẽ hôm đó bị làm cho xúc động.”
Chu Mịch không hiểu nghiêng đầu: “Chỉ là lời thuận miệng thôi, cũng bị xúc động sao?”
Trương Liễm nói: “Bởi vì câu đó làm hôn nhân trở về chỉ có hai người, lấy nặng làm nhẹ, trở nên chỉ nặng bằng một túi mua đồ đó thôi.
Lần đầu anh nghe thấy cách nói như vậy.
Em thật sự rất đáng yêu, Chu Mịch.”
Nụ cười Chu Mịch xán lạn, nói một chữ lại dừng: “Làm ~ gì ~ vậy ~ đột nhiên khen người ta.”
Cô mỉm cười: “Thật ra em cũng nhớ.”
Trương Liễm hỏi: “Nhớ cái gì?”
“Nhớ lời anh nói, có nhiều thứ có thể buộc hai người đã kết hôn vào với nhau, nắm tay chỉ là một hành động thừa mà thôi,” Chu Mịch giơ cao bàn tay đang đan xen của hai người, ngẫu hứng yêu cầu: “Vậy em còn muốn anh một tay xách túi mua đồ, một tay dắt em.”
Trương Liễm hỏi: “Tương lai đồ trong túi trở nên nhiều rồi, một mình anh xách không nổi thì làm thế nào?”
Chu Mịch nói: “Đương nhiên em sẽ chia sẻ với anh.
Cho dù thế nào chúng ta đều phải dành ra một tay, nắm lấy đối phương, có được không?”
Trương Liễm cong khóe môi: “Đó là đương nhiên.”
—
Đêm giao thừa cùng năm ấy, Chu Mịch không đến nhà họ Trương thăm hỏi, mà Trương Liễm đón bố mẹ hai bên đến Hoa Quận ăn cơm tất niên.
Thang Bồi Lệ vốn còn không hiểu, âm thầm suy nghĩ “còn thể thống gì nữa”, nhưng sau khi đến nơi thấy ông thông gia bà thông gia đều vui vẻ hòa nhã, vẻ mặt thản nhiên, sự nan giải cũng được nuốt về trong bụng.
Khi vén cao tay áo vào bếp chuẩn bị thức ăn, Thang Bồi Lệ ghé sát nói thầm với Tuân Phùng Tri: “Thật không hiểu nổi người trẻ bây giờ, ăn Tết thôi mà làm nhiều chiêu trò thế này.”
“Bà cứ mặc kệ đi, lớn như vậy rồi, đều có suy nghĩ của mình, người làm bố mẹ như chúng ta mơ hồ một chút cũng không có gì xấu.” Tuân Phùng Tri cười nhạt cắt dưa chuột: “Nhắm một mắt mở một mắt ngược lại càng tự tại càng vui vẻ hơn.”
Bà nghiêng đầu nhìn Thang Bồi Lệ: “À đúng rồi, Trương Liễm không nói với mọi người, sau này ăn Tết đều như vậy sao?”
Đương nhiên, bà lược bớt câu “uy hiếp” đơn độc nghe có vẻ ôn hòa nhưng lại không cho xen vào đó của con trai trong xe: “Nếu như hai người đi đi lại lại chê phiền phức, năm sau con và Chu Mịch ở nhà ăn Tết cũng được.”
Tuân Phùng Tri hừ một tiếng khinh thường: “Mẹ với bố con mới không chê phiền, chỉ sợ bố mẹ Chu Mịch người ta chê phiền thôi.”
Thang Bồi Lệ chớp chớp mắt: “Đã nói rồi, nhưng lại nói ngày mai cùng Mịch Mịch về nhà thăm chúng tôi.”
Nhắc đến việc này, Thang Bồi Lệ lại cảm thấy mới lạ và kinh ngạc mà cười: “Con trai hai người cũng lạ thật, mùng Một năm mới đã cùng vợ về chúc Tết nhà ngoại rồi.”
Tuân Phùng Tri nghe vậy, sắc mặt không đổi: “Tùy nó thôi, trước kia cũng đều không quay về.”
Thang Bồi Lệ kinh ngạc: “Thật sao? Nhìn mọi người cũng không giống như tình cảm không tốt, có mâu thuẫn mà.”
Tuân Phùng Tri nói: “Không có mâu thuẫn, chỉ là thằng nhóc này độc lập quen rồi, còn sợ bị giục kết hôn.”
Thang Bồi Lệ ngầm hiểu trong lòng: “Năm nay không cần sợ nữa rồi.”
Tuân Phùng Tri thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng yên tâm được rồi…”
Bố Trương đang lau chùi ly đế cao ở một bên cũng lên tiếng theo: “Hai nhà cùng nhau ăn Tết không phải càng tốt hơn sao, càng náo nhiệt, cũng càng sum vầy.”
Cùng lúc ấy, hai vãn bối đi siêu thị mua sắm đồ uống và đồ ăn vặt cũng về đến tiểu khu.
Sau khi đỗ xe, Chu Mịch xuống trước, ra cốp sau dùng hai tay xách túi đồ lớn ra, sau đó rất tự nhiên giao vào trong tay Trương Liễm.
Trương Liễm nhận lấy, dùng một tay xách, một tay kia thì kéo tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, động tác tự nhiên.
Chu Mịch liếc nhìn: “Nặng không?”
Trương Liễm lắc lắc đầu: “Không nặng.”
Chu Mịch ngoắc ngoắc tay: “Hay là rút một chai nước ngọt ra để em ôm?”
Trương Liễm: “Không cần đâu, như này mới mấy cân.”
Chu Mịch nhổ ra hai chữ: “Được thôi, vậy ngài từ từ xách, em sẽ cổ vũ cho anh ở trong lòng.”
Trương Liễm bật cười.
Đi được một đoạn, khi vào đến đại sảnh tầng một, Chu Mịch đột nhiên dừng bước, ngọt lịm gọi: “Anh Liễm, làm phiền anh một chuyện.”
Trương Liễm cũng dừng theo: “Việc gì?”
“Em muốn…” Đôi mắt Chu Mịch trong veo như nước, rút điện thoại từ túi áo khoác ra: “Em có thể chụp bóng lưng anh một tấm không?”
Trương Liễm hỏi: “Làm gì?”
Chu Mịch chu môi: “Thì là cảm giác nghi thức, năm nay là năm đầu tiên chúng ta kết hôn, cũng có thể coi là một mốc lịch sử trong đời người, mỗi một giao thừa của những năm sau đều chụp ảnh ở vị trí này, chứng kiến anh đẹp trai xách túi đồ biến thành lão già yếu như thế nào.”
Trương Liễm sửa lại: “Già cũng vẫn đẹp trai, cảm ơn.”
Chu Mịch có việc phải cầu anh, miệng nhỏ bôi mật: “Cái đó thì chắc chắn rồi, cũng không nhìn xem là chồng của ai! Cô gái Chu Mịch này kén chọn phải biết, vậy nên không cần phải nhấn mạnh lại sự thật hiển nhiên dễ thấy này nữa.”
Trương Liễm cười: “Được thôi, chụp đi.”
Chu Mịch chỉ chỉ phía trước: “Vậy anh tiếp tục đi đi, tự nhiên một chút.”
Trương Liễm thở dài, làm theo, ngoại trừ thỏa mãn cô thì không còn cách nào khác.
Đêm giao thừa hôm ấy vui vẻ hoàn thuận, ấm áp như xuân, mọi người trên bàn ăn chúc tụng lẫn nhau, ăn uống linh đình.
Sau khi ăn xong cơm tất niên, đôi vợ chồng mới cưới rất trẻ con chạy ra ban công bên ngoài chơi pháo bông, còn thử chụp ảnh time-lapse, thành công chụp được hai tác phẩm không tồi.
(*Time-lapse là một kỹ thuật mà ở đó, tần số xuất hiện khung hình trải rộng hơn nhiều so với tần số xuất hiện khung hình của một đoạn phim bình thường.
Tốc độ của khung hình cũng được đẩy lên nhanh hơn đáng kể.
Theo đó, time lapse thường được ứng dụng để theo dõi chuyển động chậm của thời gian và biên tập lại cho thời lượng ngắn hơn thời gian thực.)
0 giờ đúng, tài khoản chính thức của Chu Mịch đăng lên một động thái mới.
Đó là hai bức ảnh trên dưới sát nhau:
Một tấm là cô gái xinh đẹp trong màn đêm múa may ra hoa văn lửa pháo bông, hai số “9”, xán lạn mà rực rỡ;
(*9 đồng âm với dài lâu.)
Một tấm là bóng lưng người đàn ông mặc áo khoác màu nâu nhạt, tay phải xách túi mua đồ, cao thẳng kiên cường, tràn đầy cảm giác an toàn.
Lời chúc phúc theo sát phía sau:
“Tình yêu trong mắt tôi, là dễ cháy, cũng kiên quyết không do dự, là sự bất diệt do vô số rung động xâu chuỗi mà thành;
Một năm mới,
Chúc mọi người đều có thể bước vào một tình yêu đích thực.”
–Hoàn toàn văn–.