Phòng cấm,là một căn phòng nhỏ và tăm tối.Lại nằm dưới tầng hầm của căn nhà nên càng thêm tối tăm hơn.Con mèo con đưa mắt nhìn mọi hướng chỉ 1 màu đen xám xịt,như lúc này bản thân nó cũng biết.Mình thật sự gặp phải thú dữ rồi.
Từ nhỏ sống trong cái xã hội hiện thực hóa,nó ko tin có chuyện cổ tích,lại càng ko tin cái mà công chúa gặp hoàng tử bạch mã.Thế giới ko phải 1 màu hồng trong mắt của 1 con mèo ưa cảnh giác,nhưng cũng ko phải là quá tối tăm với 1 con thú nuôi bị giuồng bỏ.Nó ko phải là 1 con mèo sợ hãi con người,càng ko phải là 1 con mèo tin vào việc mình có thể ngã khi trèo lên cây nên mãi mãi chả biết sợ cành cong.Nhưng lần này thì..Thật sự đã ngã 1 cú đau điếng người rồi,muốn ko tin cũng ko được.
Từ lúc tỉnh dậy trong căn phòng sang trọng kia ko biết tại sao cô vẫn ko thể tin được đây là cái hiện thực.Nó quá khác so với mấy bộ phim nước ngoài,chỗ của bọn buôn người phải là ở trong những khu nhà sập xẹ.Họ giam người trong những phòng bẩn thỉu và đầy tối tăm nhưng ngược lại cô lại được ở trong 1 căn phòng sang trọng và tiện nghi.Cũng chẳng biết vì tác dụng của thuốc mê hay vì tất cả những tiện nghi thời thượng đó làm cho cô cứ cảm giác rằng đây chỉ là 1 giấc mơ.Cái gì mà tổ chức buôn người,cô vẫn đang ở trong thế giới hiện thực,ko phải là chuyện cổ tích.Nhưng đến giờ này khi đang ngồi 1 mình với bàn tay bị trói chặt,mỗi hơi thở dường như cũng làm cô thấy đau đớn.Trong cái căn phòng ẩm thấp và tối đen như mực này cô mới thực sự cảm thấy mình đang ở trong địa ngục.Ko phải là chuyện cổ tích mà đây là hiện thực.Cái hiện thực mà cô chưa từng nghĩ tới.
Cố gắng cục cựa chỉ 1 chút cho người đỡ đơ ra vì nhức mỏi nhưng lại càng làm cho cổ tay cứa vào sợi dây thừng chắc chắn.Cô nhắm nghiền mắt lại và cầu mong sao cho cơn đau mau chóng qua đi,hơi thở gấp gáp của cơn đau kéo cô về với thực tại.Giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của cô cùng với tiếng nhỏ giọt của nước.Mùi tanh nồng của căn phòng làm cho cô ko tài nào giữ nổi bình tĩnh,nó khuấy động trong cô bản năng phải thoát khỏi đây.
Cuối cùng thì cũng qua 1 đêm trằn chọc khó ngủ.Chưa bao giờ trong người anh lại thấy khó chịu đến thế.Cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái mà vẫn ko tài nào ngủ được.Có lẽ anh bị điên mất rồi “KHốn kiếp!!” đó là câu đầu tiên sau 1 đêm dài đánh lộn giữa dục vọng và lý trí của con sói già.Giống như bị ong chích vào mũi nhúc nhối và khó chịu.Ko biết phải làm sao mới dứt được khỏi cơn đau.
Hiện tại có lẽ chẳng tâm trạng của ai thoải mái,dù là kẻ săn mồi hay con mồi.. (o____O=)
“Con ranh đó sao rồi?!” vẫn đang dán mắt vào tờ báo Triết hỏi với giọng chả chút bận tâm,nhưng thật sự trong lòng vẫn có chút chờ đợi câu trả lời.Anh hy vọng đó là cô ta đang rất sợ hãi,hoặc đã bị ngất đi rồi..hay bất cứ điều gì đó đại loại như cho anh 1 tín hiệu con mồi đang hoảng sợ.
“Cô ta đang ngủ!!”
Khuôn mặt Tú Triết đột nhiên biến dạng,anh đang tròn xoe mắt với khuôn mặt ngệt ra và quai hàm như sắp rơi xuống mặt bàn.Cố gắng nén cười vì Nam và Luân biết giờ mà phát ra bất cứ tín hiệu bất thường nào ko khác rì tự tuyên án với bản thân nhưng thật sự khuôn mặt đờ đẫn hiện giờ của Tú Triết làm cho họ ko thể nào nhịn được và cái gì đến cũng phải đến.Họ cười gần như ko thể đứng dậy nổi trong cơn thịnh nộ của gã sói già.
“Cô ta dám ngủ?Ngủ??Cậu chắc ko phải là cô ta ngất đi chứ??” cố gắng giữ lại chút phong độ cho bản thân,Tú Triết hỏi lại.
Vừa cố nén cười Thuận Nam trả lời,”Thật sự là cô ta đang ngủ!Vì em còn thấy cô ta chảy nước miếng mà!!”
Rầm!!
Đến đây thì những trận cười cũng biến mất hết,thế là tiêu cái bàn rồi cả Huỳnh Luân và Thuận Nam cùng nghĩ.Đá như vậy thì có là hàng tốt mấy cũng hỏng thôi.Cùng lắc đầu ái ngại.Giờ thì chúng biết tốt nhất là nên chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt trước khi có sự chẳng lành.Nhưng chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thì lão đại đã đi trước chúng 1 bước,bao giờ suy nghĩ của người lãnh đạo cũng phải nhanh nhạy như thế mới đúng chứ.
“Đi đâu đó?Chúng ta xuống đó xem cô ta đang làm gì!Món hàng này còn phải bán ko thể để nó tự tung tự tác ko biết ai là chủ như thế được!!” lời nói sởn lạnh làm cho người khác nổi da gà giữa mùa hè của Tú Triết chưa ai dám xem thường,tất nhiên những lúc này thì tốt nhất là ngoan ngoãn mà làm theo chứ đừng phản kháng.
Bước chân xuống những bậc cầu thang tối mò,khắp hành lang chỉ còn vọng lại tiếng chân của kẻ săn mồi vang vang,như báo hiệu trước cái chết của con mồi.Nhưng mèo nhỏ lại hoàn toàn ko hay vẫn đang chìm đắm trong giấc ngủ ngon lành mà ko hay kẻ thù đang từng bước từng bước tiến tới gần.Và cái hầm này sẽ là nơi cô chẳng thế nào quen được cho tới ngay cả 10 năm 20 năm và lâu hơn nữa.
“Ối!!” cô nhăn mặt vì đột nhiên bị hắt nước làm tỉnh hẳn khỏi cơn ngủ.
“Sao hả?Ngủ ngon chứ?!” với cái giọng lạnh băng và nụ cười nửa miệng quen thuộc,anh đứng cao ngạo mà nhìn xuống kẻ vừa bị tạt nước gọi dậy đang ngồi dưới đất.
Cô im lặng ko nói gì,nhưng ánh mắt thì ánh lên 1 tia nhìn giận dữ.Nhìn thẳng vào khuôn mặt cao ngạo đang nhìn xuống bản thân mình,vẫn ko thể quên được những hành động khốn kiếp của tên dê già ngày hôm qua,nhưng tự biết bản thân mình đag bất lợi,2 tay đều bị trói trặt còn có thể phản kháng sao?Cô đành im lặng,nhìn 1 cách căm hận rồi quay đi.Nhìn xuống khoảng đất đen trước mặt do cái bóng đổ dài của tên sói gian ác tạo ra.Trong lòng thầm nghĩ ngợi nếu như hắn giống cái bóng của hắn đang ở dưới chân cô thì thế nào cô cũng ko tiếc mà rủ lòng thương dẫm đạp hắn đến nỗi người nhà hắn cũng ko nhận ra.
Trái với sự mong đợi của anh,cái thái độ vờ lờ anh đi trong mắt lại càng làm cho anh hăng máu hơn.Làm sao mà cô ta có thể bỏ qua như anh ko tồn tại như thế được.Cúi người xuống ngồi đối diện với cô.1 tay để lên chân tay còn lại anh túm chặt lấy gương mặt đang ương bướng của con mồi,ngón tay vừa chạm vào má cô cảm giác mềm mại khác lạ làm anh hơi sững lại.Nhưng ko làm cho sự tức giận của anh trở lại số 0 được.Anh kéo mạnh đầu cô lại hướng về phải mặt anh.Nhìn thẳng vào đôi mắt đầy bướng bỉnh của mèo con,bất giác anh thấy kì lạ.Tại sao mình ko hề để ý,cô ta có 1 đôi mắt thật là sáng,hàng lông mi đen láy thông minh.Còn khóe miệng..
Dừng lại..!Đang nghĩ tới cái gì vậy?Giờ đang là giờ dạy dỗ ón hàng biết đâu là chủ đâu là tớ,phải cho cô ta rõ thân phận của mình.Những món hàng anh bán đều là cho những ông chủ có tiếng muốn kiếm vợ nhỏ hoặc 1 kẻ sinh con đẻ cái thay ấy bà vợ già ko thể làm gì được ở nhà.Nếu cô ta ko chịu ngoan ngoãn thì lần làm ăn đầu tiên của anh coi như thất bại khách hàng quan trọng ko hài lòng thì anh còn mặt mũi nào xưng là thiếu gia.Tập trung!!Tập trung!!Mọi phụ nữ đều chỉ là hàng hóa.Chỉ là hàng hóa!!Chỉ là..
Khi ánh mắt của cô vừa chạm vào mắt anh thì mọi phương ngôn sống suốt 27 năm qua đột nhiên roạt cái bay sạch khỏi đầu.Trong khi đang chiến đấu với trách nhiệm nghề nghiệp anh ko để ý rằng điệu bộ của mình kì cục thế nào.
Anh nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh nhưng khi cô nhìn thẳng vào anh thì anh lại nhắm nghiền mắt lại suy nghĩ. “Quả thật hắn là 1 kẻ hoàn toàn ko bình thường!” đó là thứ duy nhất có trong đầu cô.
Tự trấn an bản thân,anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô cương nghị “Ngoan ngoãn thì cô có thể được tha!Còn nếu ko thì đừng trách!” sau khi nói xong câu nói có bài bản này của xã hội đen bước tiếp theo là cho nạn nhân thời gian để nghiền ngẫm.Cũng giống như đọc sách,phải đọc từ từ mới ngấm.
Thông thường những người phụ nữ đa phần là tự nguyện bán thân hòng kiếm được 1 ông đại gia bao mình,là con gái bây giờ đâu phải thời đại cần cù chịu thương chịu khó,tình yêu có đẹp mấy cũng chả mài ra ăn được.Vẫn nói phụ nữ là người chân yếu tay mếm nên ai mà chẳng mong mình có chốn nương tựa.Tìm được 1 ông chồng giầu có,đẹp trai thì ai chả có mộng.Nhưng mà cuộc sống vốn ko phải là tiểu thuyết,để rồi nhân vật nữ chính gặp bạch mã hoàng tử giầu có và điển trai,lại vô cùng ga lăng.Đấy vốn là điều chỉ có trong sách.Cho nên cứ kiếm được 1 ông nhà giàu thế là được rồi.Thôi thì chỉ cần ăn sung mặc sướng già hay ko đâu quan trọng.Nếu làm vợ chính thức thì dĩ nhiên là tốt sau khi lão chết đi bước nữa là vừa có tiền lại 1 bước lên tiên,lúc đó muốn trai đẹp bao nhiêu chẳng có.Còn nếu ko,chỉ là vợ bé,thôi thì cũng xong,vì những lão bao vợ bé thường sẽ rất chiều chuộng,lão có vợ thì mình cũng có thể có nhân tình.Thôi thì nhất cử lưỡng tiện,cho nên ko ít người bán thân chỉ để gặp những đại gia để “cải thiện cuộc sống.”.Một phần khác thì do gia đình quá nghèo sống khổ sở vậy nên đành chịu hầu mong con mình có cơ hội đổi đời.Đúng là tuy mỗi người 1 lý do nhưng nhìn chung cũng chỉ vì cuộc sống.Có ai cứ thích mình nghèo mãi cả đời.Con gái là động vật mềm yếu,ko thì đã ko gọi là phái nữ.Thường thì cái phòng cấm này chỉ dành cho những đối tượng đặc biệt có nghĩa là 1 vài trường hợp bị ép bán đi ko nghe lời nhưng cũng chỉ sau 1 đêm nếm mùi tù ngục là cũng sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời ngay.Số lần dùng tới căn phòng này chỉ đếm trên đầu ngón tay,vì nguyên việc nghe tới xã hội đen giữa cái vùng rừng núi hoang vu này là đủ biết tốt nhất là biết khôn nghe lời chứ biết cầu cạnh ai nơi này.Cho nên lần này dùng tới hạ sách này để dối phó với con ranh trước mặt Tú Triết nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.Nhưng anh lại ko ngờ rằng đối thủ của mình là 1 kẻ hiện thực hóa đến tàn bạo thậm trí hoàn toàn ko có chút suy nghĩ mảy may tới cái gọi là đáy xã hội.
“Ngoan ngoãn ý anh là sao?” con mèo nhỏ khẽ nhíu mày nhìn với ánh mắt ngờ vực.Ko phải cô ko muốn thoát khỏi đây,càng ko phải ngủ trong căn phòng nhỏ tối tăm và ẩm thấp với 1 cái dây trói thòng từ trần nhà xuống là thoải mái gì.Tất nhiên cô là phái yếu thì chả ai mong mình bị giam ở 1 nơi thế này.Nhất là những người bạn chung phòng là những kẻ mà cô ghét nhất.Khi thấy chúng thật sự trong đầu cô chỉ hy vọng thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt.Nhưng cô biết trước mặt kẻ thù tuyệt đối ko được để lộ sơ hở,vì thế đồng nghĩ với việc ký vào di chúc của chính mình.
“Dĩ nhiên là như những món hàng khác,ngoan ngoãn ở trong kho.Ngoan ngoãn đợi người tới mua!” anh trả lời với khuôn mặt mấp máy như rô bot còn đôi mắt dán chặt vào đôi mắt lấp lánh kia.
“Món hàng?Anh xem người khác như hàng hóa sao?” cô nói giọng ko kìm chế được tức giận.Đây ko phải là những thế kỷ trước với các vị vua và các cô gái là món hàng để bán gọi là nô lệ.Bây giờ là thế kỷ 21 với 1 nước Việt Nam dân chủ cộng hòa,nền xã hội tư bản chuyên chế đã diệt vong từ lâu rồi và buôn bán người là trái phép luật.Vậy mà tên khốn này thảm nhiên như đó là chuyện quang minh chính đại lắm vậy.
“Tất cả phụ nữ đều chỉ là hàng hóa!!” vẫn đang nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh tuổi trẻ của cô anh bất giác thấy mình đang bị bao phủ hoàn toàn bởi cả bầu trời sao.Bất giác trả lời như 1 con robot anh nói với cô mà trong đầu trống rỗng.
“Đồ khốn!!” vừa nói cô vừa giật mạnh quay đầu đi thoát khỏi bàn tay của anh. “Còn lâu tôi mới ngoan ngoãn.Món hàng? anh tưởng ai cũng ngoan ngoãn nghe lời anh sao,đồ bại não!!”
Bị kéo về thực tại chỉ trong nửa tích tăc,giờ anh mới phát hiện mình hoàn toàn bị thôi miên thế nào trong mấy phút ngắn ngủi của cuộc đối thoại vừa qua.Và giờ có chút hụt hẫng trong lòng.Dường như sự biến mất của ánh lấp lánh đó làm cho anh hụt hẫng.Nhưng sự ngang ngược của cô lại càng là điều anh ko đón chờ hơn hết thẩy vào lúc này.Sự tự tôn của anh ko cho phép bất cứ người nào được biệt là món hàng thuộc quyền sở hữu của mình làm ình lại đang ko ngoan ngoãn nghe lời.
“Tất cả ra ngoài hết!!” anh nói nghe như rút lên trong kẽ răng.Tất cả những cơn thịnh nộ lúc này của anh phải được xả ra ngoài nếu ko chắc chắn là anh sẽ nổ tung ra mất.
Nghe thấy dấu hiệu giông bão trong ngữ điệu và lời nói của đại ca,chả cần phải nhìn thấy mặt mà chỉ cần thấy tấm lưng đang cố gắng kìm chế cũng khiến 2 huynh đệ tốt biết thân biết phận mà chạy thật nhanh.Chỉ sau có 5 giây thì tất cả mọi tiếng động hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.Chỉ còn lại 1 kẻ đang tức giận và 1 con mèo bướng bỉnh đầy bực bội.
“Cô nghĩ tôi sẽ đơn giản cho qua mọi việc vậy hả?” anh nói với nụ cười kèm gân xanh nổi chằng chịt nơi trán.
Cô im lặng ko nói.Chỉ quay đầu nhìn đi chỗ khác.Trong lòng cũng có chút chột dạ.Có phải mình đã chọc giận ai đó rồi ko?
“Anh.. Anh đang định làm gì thế?!” cô hét lên khi thấy tên biến thái đang đứng trước mặt cô trong tư thế muốn cởi chiếc quần dài ra.Nhưng ko.Hắn rút thắt lưng ra khỏi nơi bình thường vẫn đeo.Và..
“Sao hả?Ngoan ngoãn mà nghe lời thì cô sẽ ko phải chịu đòn đâu!!” anh cười với khuôn mặt ko thể nào vui nổi.Người con gái kia đang ướt đãm mồ hôi,hơi thở của cô rệu rạo,mồ hôi toát ra và trên làn da cô là những vết hằn đỏ của thắt lưng da.Đau đớn nhắm nghiền mắt lại.Cô thở hổn hển thoát khỏi cơn đau.
“Tôi hỏi cô có nghe lời ko?” anh gầm lên gần như ko thể nào kiểm soát được.Tại sao chỉ cần cô ấy nói cô sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh,chắc chắn anh ta sẽ ko chút do dự mà tháo dây trói đưa cô về lại căn phòng sang trọng với chăn êm đệm ấm của cô ta.Chỉ cần cô ta ngoan ngoãn giống như những cô gái từng phục vụ anh hàng đêm.Hoặc chỉ đơn giản là cô ta đừng phản kháng.Chắc chắn anh sẽ ko phải dùng đến đòn roi với cô.Mỗi 1 lần anh vung chiếc thắt lưng lên là 1 lần tim anh thắt lại,anh rất hy vọng,rất rất hy vọng cô sẽ nói rằng “Đừng,đừng đánh nữa!” nhưng ko cô cứ kiên nhẫn như vậy.Cắn trặt môi và ko hề thốt ra 1 lời nào.Chỉ có những tiếng gào khóc mỗi khi làn roi của anh vung xuống.Mỗi 1 lần như thế là 1 lần trái tim anh thắt lại,càng khó chịu anh cũng ko biết tại sao anh lại càng tức giận.Và bất giác anh lại càng vung tay mạnh hơn.Giống như người mẹ nhìn thấy đứa con cứng đầu.Càng đánh thì càng đau lòng nhưng đối diện với sự ngang bướng đó anh lại càng ko biết phải làm sao.
Khi hơi thở đã trở nên gấp gáp anh ngồi sụp xuống.Anh thua rồi.Thua sự ngang ngạnh của cô.Cô là 1 người khó bảo và ngu ngốc.
“Đồ ngốc!!” anh đúng dậy cởi nút áo của chiếc áo sơ mi đang ướt đẫm.Anh lấy tay gạt vệt mồ hôi rơi xuống cằm,miệng hơi gằn lại.Đứng nơi cửa khẽ quay lại nhìn khuôn mặt nhắm nghiền vẫn đang thở 1 cách nặng nhọc của cô.Anh đi ra và đóng cửa lại.
Đêm đó quá mệt mỏi và đau đớn với những vết thương nhức lên từng cơn,mèo nhỏ biết rằng mình thật sự đang ở trong bóng tối của xã hội.Và gã đó hoàn toàn chỉ coi mình là 1 món hàng chứ ko phải con người.Cô mệt mỏi muốn thiếp đi nhưng chỉ cần cô khẽ ngả người ra chìm vào cơn buồn ngủ thì những vết thương trên người cô lại khẽ vặn mình đau buốt.Làm cô ko thể nào ngủ cho được.Rên rỉ nhẹ nhẹ và lần đầu tiên cô thấy những giọt nước nóng hổi lăn xuống ôm trọn khuôn mặt.Thì ra trong người cô vẫn còn có nước,cô khẽ thở dài.
Đánh cô xong nhưng trong lòng anh chả cảm thấy thoải mái chút nào.Trong lòng anh có gì đó ko thoải đáng.Lần đầu tiên đối đầu với 1 cô gái bướng bỉnh như vậy.Ko biết cô ta chứa điều gì trong đôi mắt sáng lấp lánh ấy.Nghiêm nghị và bướng bỉnh,tuy rằng cô ko hề phản kháng nổi trước mỗi đòn roi của anh nhưng ko biết tại sao tự trong tận đáy lòng của mình,anh cảm giác mình thua cuộc,và cô mới là người cao ngạo đáng ngạc nhiên.
Xoay mình lần thứ bao nhiêu trên chiếc giường êm ấm.Nghĩ tới nhà ngục tối đen và ẩm thấp.Và người con gái nhỏ lúc nào cũng bị trói gập tay bằng 1 sợi thừng treo vắt từ trần nhà xuống,hẳn là ko thoải mái chút nào so với tấm chăn ấm và cái đệm êm ái của anh lúc này.Nhưng tại sao tâm trạng của anh lúc này có lẽ còn khó chịu hơn với việc đang ở trong phòng cấm.Đêm nay chắc chắn là 1 đêm khó chịu.
Ngày thứ 2 trôi qua với bàn chân anh ngập ngừng,anh muốn xuống dười căn hầm đó.Muốn nhìn cho rõ cái tàn dư của cuộc đại chiến hôm qua.Cả 1 đêm dài suy nghĩ cô ta sẽ thế nào với vết thương đó.Nhưng khi vừa thấy bà giúp việc định bê khay thức ăn xuống tầng hầm thì anh cũng ko biết tại sao anh khựng lại.Khẽ lấy tay đón lấy khay thức ăn,rồi phây phẩy tay ra chiều cho người giúp việc lui xuống.Bà giúp việc yên lặng cúi đầu chào rồi rút lui nhẹ nhàng,làm công việc nay bao năm,chân lý duy nhất để bảo toàn công việc lẫn tiền lương chắc chắn là biết thân biết phận,yên lặng là vàng.Mắt có thấy tai có nghe thấy gì thì hãy cứ như ko có.
Kẹt!!!
c(>….