Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói


Tú Triết mơ màng trong cơn ngủ chập trờn,nghiêng người quờ tay tìm kiếm nhưng chiếc giường lại trống trơn.Giật mình mở mắt Minh đã ko còn nằm trên chiếc giường đó rồi.Bật dậy thật nhanh,anh nhìn quanh tìm kiếm,một cái đầu ngọ nguậy phía sau sofa,anh thở phào nhẹ nhõm.Đứng dậy khỏi chiếc giường bước về phía phòng tắm,khi đi qua ghế sofa anh nhìn coi cô đang làm gì,rồi anh khẽ cười.
Ngồi trên chiếc ghế tựa hồ như ko để ý mọi chuyện xung quanh mà chìm vào giấc ngủ.Dù ko biết bao nhiêu ngày đã nhìn thấy gương mặt mơ màng của cô,nhưng anh vẫn ko khỏi xuyến xao mỗi khi nhìn thấy cô mơ màng,một nụ cười bỗng hiện lên trên khóe miệng,cảm giác như cơ thể được thổi 1 luồng ko khí ấm nóng.Tiến về phía ghế sofa khẽ cúi người xuống,nhẹ nhàng miết làn môi vào làn da mát lạnh mềm mại của cô.Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Điều khó có thể tưởng tượng được là cái tình cảnh của 1 gã thân thể cường tráng,đầu óc tuy ko phải là thiên tài nhưng cũng có thể cho là tinh anh lại đột nhiên mang trong mình cảm quan giao động như 1 đứa trẻ mới lớn.Mỗi lần chỉ vì những cử chỉ nhỏ nhặt hoàn toàn vô ý của cô mà bỗng chốc ngơ ngẩn,anh ko khỏi tự cười chính mình.Cô khẽ nhăn mặt,đôi mắt dần dần mở ra,rồi đột nhiên cái đôi mắt to tròn đen láy ấy mở to ra nhìn thẳng vào anh.Sau 1,02 giây bàng hoàng,cô lùi người về phía sau vẻ cảnh giác.

“Làm gì vậy?” đôi mắt to tròn mở ra tức giận,đảo qua 1 vòng trên gương mặt đang dí sát vô mặt mình dò xét rồi dừng ngay lại nơi đôi mắt như mặt hồ thu,nhìn xoáy vào con ngươi sâu thẳm của hắn.Đột nhiên Minh nghe như “chích” bản thân cô cũng hoàn toàn lúng túng ko biết là tiếng gì,chỉ 1 tiếng động nhỏ lướt qua bỗng chốc làm cho cô giật mình chột dạ.Rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh lờ đi,chỉ là 1 tiếng chích rất nhỏ từ lồng ngực,ko đáng quan tâm.
Tú Triết vẫn xoáy cái nhìn vào đôi mắt cô,ko trốn tránh,hay có lẽ bản thân anh ko biết phải trốn tránh thế nào,chi bằng..

“Làm..Làm cái gì vậy?” Minh hỏi lại lùi về phía sau thêm 1 chút. “Dừng lại!Tôi bảo anh dừng lại ở đó!” .. lại lùi thêm chút nữa “Đã bảo là dừng lại cơ mà!Nếu ko đừng trách tôi ko khách sáo!” .. lùi thêm chút nữa..
Kịch!!
Chạm thành ghế rồi!!Đồng nghĩa với việc…… ko còn đường nào để thoát hết !!!!!! >____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận