Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hà Bân thấy Hứa Nhất Thanh đến đã đứng dậy muốn ra ngoài.
Tôi vội ngăn.
– Hà Bân, mày từ từ.
Tôi trộm liếc Hứa Nhất Thanh đằng sau, chỉ thấy hắn ta chân tay luống cuống.
Hà Bân nổi giận trừng tôi:
– Sao gọi anh ta tới?
Tôi không tiện nói rõ, chỉ có thể ra hiệu Hứa Nhất Thanh.
Hà Bân giận dỗi, muốn đi. Tôi suýt nữa không ngăn được, Hứa Nhất Thanh mới tiến tới kéo tay cậu ấy.
Hà Bân nghĩ muốn rút ra, lại bị cầm gắt gao.
Tôi thấy thế bèn phắn vào bếp.
Trịnh Uyên đang nấu, tôi bèn tới giúp. Tôi một bên làm một bên nhìn hướng phòng khách, có chút lo lắng hỏi:
– Bọn họ sẽ ổn chứ?
Trịnh Uyên ngược lại cực kì yên tâm.
– Nói chuyện xong chắc chắn sẽ ổn, dù sao tình cảm còn đó.
Tôi hiểu rõ, xem bầu không khí giữa hai người cũng ổn. Hà Bân tuy không muốn thấy Hứa Nhất Thanh nhưng không có nghĩ là Hà Bân đã buông tay. Mà Hứa Nhất Thanh thì càng không phải.
Chẳng bao lâu, tôi với Trịnh Uyên nghe được tiếng cãi nhau từ phòng khách. Tiếng cãi càng lúc càng to, rồi nhỏ dần.
Tôi nghe Hà Bân oán giận, chỉ sợ Hứa Nhất Thanh nói thêm câu nào nữa thì cậu ấy sẽ bật khóc.
Hứa Nhất Thanh khuyên giải, rồi giải thích. Sau đó liền không nghe gì hết, hai người họ lại chúi đầu vô thầm thì gì đấy.
– Hai người bọn họ tốt rồi.
Trịnh Uyên xoay người nói.
Tôi gật đầu đồng ý.
Bọn tôi ở trong nhà bếp đợi thêm chú nữa chờ bọn họ dịu cảm xúc xuống mới đi ra ngoài. Trịnh Uyên lấy cớ gọi Hứa Nhất Thanh qua một bên, hắn vội quay đầu đưa táo cho Hà Bân, chỉ thấy Hà Bân gật đầu, hắn ta mới chịu đi với Trịnh Uyên.
Bọn họ đi vào trong phòng khách, tôi nhân cơ hội tám chút với Hà Bân:
– Hòa rồi?
Hà Bân gật đầu, hơi xấu hổ.
Tôi huých cậu ta, vẻ mặt khiêu khích:
– Sao tha thứ nhanh ỉ? Sao lúc chia tay muốn chết muốn sống mà, không sợ nửa năm nay hắn có người khác sao?
Không biết từ khi nào Hứa Nhất Thanh đứng sau tôi, sửa lại:
– Tôi chỉ yêu Hà Bân, sao có thể có người khác chứ.
– Ầy——
Tôi nói thật dài.
Trịnh Uyên cũng cười, hiển nhiên cười nhạo lúc chia tay dứt khoát vậy, hiện tại nhanh như vậy đã hòa. Nhưng mà hai người họ làm hòa, bọn tôi cũng an tâm. Dù sao bọn tôi cảm thấy hai người họ bên nhau vẫn thích hợp nhất.
– Bây giờ an ổn bên nhau rồi chứ?
Tôi hỏi.
Hà Bân dời mắt, cố ý nói:
– Có lẽ, xem tâm tình của tao đã.
Hứa Nhất Thanh vừa nghe, tức đến giơ chân.
Chúng tôi vốn định kêu Hà Bân với Hứa Nhất Thanh ở chung, nhưng bọn hắn không chịu.
Sau lại vào một ngày nào đó, lúc tôi mở cửa phát hiện Hà Bân với Hứa Nhất Thanh đứng trong nhà đối diện nhà tôi, chào hỏi, mà cũng vừa lúc trang hoàng xong.
Tôi kinh ngạc nói:
– Các cậu chuyển lại đây?
Hứa Nhất Thanh gật đầu:
– Có được không?
– Tất nhiên là được!
Cuối cùng trở thành bốn người bọn tôi lại sống cạnh nhau.
Cuộc sống rất tốt, mọi chuyện càng nagyf càng thuận lợi, càng ngày càng giống như trong mơ.
Có một ngày tôi nhìn thấy trong weibo Trịnh Uyên có đăng một cái tiểu thuyết, tên truyện là “Thời Niên truyện”, nó nói về cuộc sống của bọn tôi.
Ở dưới bình luận rất nhiều, càng nhiều là cảm khái và hâm mộ cuộc sống của bọn tôi.
Trịnh Uyên trả lời, nói:
– Chúng tôi mỗi người có cuộc sống mơ ước của mình, cuộc sống đó chỉ là cuộc sống mà khiến bọn tôi cảm thấy thoải mái mà thôi.
Tôi chạy tới hỏi ảnh:
– Tại sao phải viết truyện này.
Ảnh nghiêm trang nói:
– Vì anh muốn khi chúng ta già đi còn có cái mà nhớ lại.
Tôi cảm động rồi, tiến lên ôm ảnh.
Truyện xưa của Trịnh Uyên tới đây là hết, mà cuộc sống của chúng tôi vẫn cứ thế tiếp diễn.
Chính theo lời anh ấy, cuộc sống này chỉ là cuộc sống khiến bọn tôi cảm thấy thoải mái nhất, nên chúng tôi quả thực rất hạnh phúc.
The end.