Đấu Phá Thương Khung

Tiêu Viêm phản ứng rất nhanh, những người khác cũng không dám chậm trễ, ngay khi hắn xoay người lướt đi, nhóm người Tống Thanh cũng trong nháy mắt thoát khỏi vòng chiến, sau đó dồn lực lên chân lướt vào sâu trong Sâm Lâm.

Sưu

Trong nhóm người chạy trốn, Tào Dĩnh là người thoát ra trước tiên ngay sau khi linh hồn bình chướng vừa vỡ. Bất quá chỉ sau đó vài nhịp hô hấp, một đạo thân ảnh là từ phía sau vút tới, nháy mắt đã vượt qua nàng. Tào Dĩnh đảo mắt nhìn chợt nhận ra đó là Tiêu Viêm.

Những kẻ bỏ trốn cũng không phải người ngu nên đã tách ra nhiều hướng mà chạy, nháy mắt đã tản ra bốn phương tám hướng băng vào trong rừng rậm

"Đuổi theo, một người cũng không tha"

Hắc y nam tử có chút ngẩn người khi thấy linh hồn bình chướng bị phá vỡ, chợt hồi phục tinh thần, quát lạnh.

"Rõ"

Nghe được mệnh lệnh của Hắc y nam tử, hơn mười tên Hắc y nhân cũng là vội vàng đáp lời, sau đó tản ra nhắm hướng những người vừa trốn chạy mà đuổi theo.

"Ta đố các ngươi chạy cho thoát khỏi bàn tay ta"

Hắc y nam tử ánh mắt lạnh lẻo bắn thẳng đến hướng phía Tiêu Viêm và Tào Dĩnh vừa biến mất, cất tiếng cười lạnh.

Thân hình hắn run lên, không gian xung quanh có chút vặn vẹo rồi bóng người quỷ dị tiêu tán. Bạn‎ có‎ biế𝒕‎ 𝒕rang‎ 𝒕r𝘶yện‎ ﹎‎ T‎ r‎ ù‎ m‎ T‎ r‎ 𝘶‎ y‎ ệ‎ n.V𝘕‎ ‎ ﹎

Trong rừng rậm, hai thân ảnh giống như linh hầu sử dụng tốc độ nhanh như chớp giật lướt đi, chợt ẩn, chợt hiện.

Xuy

Hai người đang cắm đầu chạy trối chết, chợt thấy một đám cây rung lên, từ đó chui ra một thân ảnh.

Đột ngột có bóng người xuất hiện làm cho cả Tiêu Viêm và Tào Dĩnh đều cả kinh... Ánh mắt vội vàng đảo qua, phát hiện ra đó là Tống Thanh

Tống Thanh nhìn thấy hai người, trên khuôn mặt cũng là xẹt qua nét vui mừng, cất bước lao lại gần rồi vội vàng nói: " Chạy mau, phía bên kia có bọn hắc y nhân đuổi theo

Lời vừa thốt, hắn liền biết là đã nói thừa bởi vì Tiêu Viêm hai người căn bản là chưa từng bởi vì hắn mà giảm tốc độ. Ngược lại là thân hình chợt lóe, tốc độ tăng lên không ít.

Thấy thế, khuôn mặt Tống Thanh có chút co rút, nhưng lúc này cũng không còn thời gian nói thêm cái gì, cật lực thi triển tốc độ đuổi theo.

Ba người trong lòng buồn bực, điên cuồng chạy trốn trong rừng, mục tiêu của bọn họ là chạy tới đỉnh núi. Muốn bỏ rơi tên hắc y Đấu Tôn kia, vậy phải làm cho hắn có chút cố kỵ. Mà ở dãy sơn mạch này điều duy nhất có thể làm hắn e ngại cũng chỉ có thể là đầu ma thú đấu tông đỉnh phong kia.

Ba đạo thân ảnh giống như cuồng phong xẹt qua rừng rậm, cuốn theo lá khô vung đầy trời.

Tiêu Viêm mặt sắc mặt ngưng trọng, đôi chân không ngừng loé lên quang mang, thân hình chợt ẩn chợt hiện trong không trung, lưu lại tàn ảnh rồi dần dần tiêu tán.

" Bách"

Tiêu Viêm vừa đặt chân vào một gốc cây đại thụ, đầu gối hơi cong, muốn mượn lực vút đi đột nhiên biến sắc trực tiếp dồn lực xuống chân, cong người lướt ngược về phía sau.

" thình thịch! ".

Ngay khi Tiêu Viêm vừa lùi lại, không gian tại vị trí vừa đặt chân chợt vặn vẹo, từ đó lẳng lặng xuất hiện một đạo nhân ảnh, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho trong lòng cả ba đều trầm xuống

" Tốc độ rất nhanh... thật đáng tiếc... Còn chưa đủ để thoát khỏi bổn tôn."

Hắc y nam tử vừa hiện thân, nhàn nhạt liếc Tiêu Viêm ba người nói.

Thấy thế, Tiêu Viêm trong mắt hàn quang chớp động... Người nầy thật khó chơi

" Đừng tiếp tục lãng phí thời gian của bổn tôn"

Hắc y nam tử tựa hồ mất đi kiên nhẫn... Ánh mắt đột nhiên trở nên âm lãnh, bàn tay nắm chặt, một luồng sáng màu xanh đậm kỳ dị trong cơ thể bùng phát ra, sau đó nhanh chóng hình thành một cái thủ trảo thật lớn trên không.

Thủ trảo thành hình... Hắc y nam tử vung tay lên, cự trảo trên không chợt biến vào hư không

" cẩn thận!..."

Nhìn thấy cự trảo và biến mất, Tiêu Viêm chợt rùng mình, vội vàng hô.

Lúc trước hắn đã giao thủ với người này nên biết cự trảo kia có uy lực đáng sợ như thế nào.

Tiếng hô vừa dứt, ba người Tiêu Viêm cũng phân ra ba hướng, nhanh như chớp bật ngược trở lại

Tại vị trí Tào Dĩnh vừa xuất hiện, không gian chợt dao động kịch liệt, một cự trảo mạnh mẽ xuyên thủng không gian vồ tới. Xem ra, hắc y Đấu Tôn này muốn hạ thủ với nàng trước.

Dưới uy lực của cự trảo, Tào Dĩnh có chút khiếp sợ khi phát hiện không gian xung quanh như trở nên dày đặc như bùn.

Dưới loại ngưng đọng không gian này, thân hình nàng rốt cuộc không thể động đậy, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn cự trảo kia vồ tới.

Tào Dĩnh lâm vào hiểm cảnh, cả Tiêu Viêm và Tống Thanh cùng phát hiện. Sắc mặt cả hai đều biến đổi, từ đôi mắt của Tống Thanh hơi loé lên một chút do dự, sau đó hắn cắn răng, bàn chân đạp mạnh vào thân cây, xoay mình biến mất trong rừng rậm

Thấy Tống Thanh đang tâm bỏ Tào Dĩnh lại để một mình bỏ chạy, Tiêu Viêm cũng hơi nhíu mày, lại thấy vẻ thiểu não của Tào Dĩnh đang phải chịu đựng, hắn thầm than "Tống Thanh này cũng thật là vô sỉ, loại hành động này mà hắn cũng có thể thực hiện được"

Thầm thở dài, Tiêu Viêm cong ngón tay búng ra, một đạo ngân sắc thân ảnh từ nạp giới lao ra xuất hiện phía trước mặt Tào Dĩnh, dùng thân thể đỡ đòn cho nàng

" ca!"

Địa yêu khôi vừa xuất hiện, cự trảo năng lượng cũng hung hãn vồ xuống trước ngực. Thân hình cứng rắn như vậy cũng nổ ra một cái khe, trong cơ thể cũng xuất hiện những tiếng cơ bắp bị bạo liệt.

"Đi"

Sử dụng Địa yêu khôi đỡ một đòn cho Tào Dĩnh, Tiêu Viêm lớn tiếng quát.

Thấy bóng người đột ngột xuất hiện đỡ đòn cho mình, Tào Dĩnh chợt ngẩn người, ánh mắt đẹp liếc qua Tiêu Viêm, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, một đạo âm thanh rất nhỏ truyền tới tai Tiêu Viêm "Cảm ơn"

Vừa thốt ra lời, Tào Dĩnh cũng hiểu tình thế hiện tại nên không dám dừng lại, thân thể mềm mại chợt động rồi lướt vào rừng rậm

Ngay khi Tào Dĩnh vừa lướt đi, Tiêu Viêm cùng vẫy tay, thu Địa yêu khôi lỗi gần như bị phá huỷ hoàn toàn vào nạp giới, dưới chân loé động quang mang, thi triển Tam thiên lôi động đến cực hạn nhắm hướng khác mà vút đi, lưu lại trong không trung một loạt tàn ảnh

Thấy lần xuất thủ này cũng không có thu hoạch, hắc y Đấu tôn cũng trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lẽo hướng theo phương vị ba người vừa bỏ chạy rồi ngưng lại ở bóng của Tiêu Viêm.

"Ngươi thích ra tay cứu người, vậy để ta xem ai đến cứu ngươi"

Âm thanh lành lạnh và xuất, thân hình hắn rung lên rồi lại quỷ dị biến mất

Xem ra, mấy lần Tiêu Viêm ra tay phá rối đã làm cho hắn nổi giận.

Trong rừng rậm, thân hình Tiêu Viêm như tia chớp xẹt qua, sắc mặt hắn trầm xuống

Tuy phía sau không thấy có bóng dáng của gã hắc y Đấu tôn nhưng hắn luôn thấy có cảm giác mình đã được tên kia khóa chặt.

Tất nhiên, trong ba người bỏ chạy, hắn chọn đuổi theo Tiêu Viêm.

"Tên khốn" nếu hôm nay hắn bắt ta liều mạng thì ít nhất hắn cũng phải trả giá thật lớn.

Thân hình Tiêu Viêm lại một lần nữa điên cuồng lao đi, nhưng cái cảm giác bị truy đuổi vẫn không giảm bớt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ.

Trong mắt hắn xẹt qua vẻ hung bạo, mặc dù đối phương là một gã Đấu tôn nhưng hắn cũng là một khúc xương cứng, muốn dễ dàng thu thập hắn, nói dễ hơn làm.

Vừa bỏ chạy, vừa nhanh chóng tính toán qua các loại phương án, kể cả trường hợp xấu nhất.

Cứ như vậy, trong rừng chỉ thấy mơ hồ có một đạo hắc tuyến cuốn theo vô tận cuồng phong mà không thấy để lại chút hình ảnh nào.

Xuyên qua khe lá, Tiêu Viêm thấp thoáng nhìn thấy đã sắp tới đỉnh núi.

"Xuy!"

Trong lòng vừa mới bình tĩnh một chút, đồng tử Tiêu Viêm chợt co lại, bàn chân đạp mạnh, thân hình liền dừng lại giữa không trung, ánh mắt nặng nề nhìn về thân cây phía trước, ở đó có một tên hắc y nhân đang khoanh chân mà ngồi

"Dù con mồi có thông minh cũng không trốn thoát khỏi tay người thợ săn"

Hắc y tôn giả chậm rãi giương mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm cất giọng nói

"Tiêu Viêm, ta thật muốn xem hiện tại có người nào sẽ ra mặt cứu ngươi. Dị hoả của ngươi, nhất định phải về tay ta"

Nghe được lời này, trong lòng Tiêu Viêm chợt lạnh, ánh mắt quét lên thân ảnh của hắc y tôn giả, sắc mặt biến đổi, kinh hãi nói "Ngươi…, ngươi là Mộ Cốt lão nhân?"

Nghe vậy, hắc y tôn giả nhe răng cười lớn "Cũng nhận ra ta sao?"

Thấy hắc y tôn giả không phủ nhận, Tiêu Viêm trong lòng càng cảm thấy nặng nề hơn.

Tên này quả nhiên là Mộ Cốt lão nhân, hắn quả thật có thủ đoạn để qua mặt ba đại cự đầu của Đan tháp mà đi vào Đan giới

"Nhận ra cũng tốt, như ngươi biết, dù sao thì giữa chúng ta cũng có chút quan hệ, thật ra mà nói, ngươi đáng lẽ còn phải gọi ta là sư thúc"

Mộ Cốt lão nhân âm lãnh cười nói

"Ta cũng không có phúc khí đó" Nghe vậy Tiêu Viêm lạnh lùng trả lời

Mộ Cốt lão nhân cũng không thèm để ý, ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm nói: "Lúc này ta sẽ không lưu thủ nữa, trước hết sẽ đánh chết ngươi, thu lấy linh hồn của ngươi, chính ta sẽ có cách bắt ngươi phải giao ra Phần Thiên Quyết"

Tiếng cười lạnh vừa kết thúc, Mộ Cốt lão nhân nắm chặt tay, từng luồng năng lượng màu xanh xanh đậm cuồn cuộn tuôn ra hình thành cự trảo trước mặt.

Cánh tay hắn vung lên, cự trảo lại quỷ dị biến mất trong không trung.

Thấy cự trảo biến mất, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến, đã giao thủ vài lần, Tiêu Viêm biết rõ trảo thủ này có thể xuyên thấu không gian, xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó lòng phòng bị

Tiêu Viêm đoán không sai, không gian ngay trước mặt hắn chợt vặn vẹo, rồi bị cự trảo xé rách, hung hãn vồ lấy hắn

Uy lực của cự trảo thật lớn làm cho người ta sợ hãi. Chính Tiêu Viêm cũng hiểu cái thứ khủng bố này, ngay cả Địa yêu khôi cũng không hoàn toàn đỡ được mà bị đánh cho gần phế, như vậy nếu vỗ trúng người hắn thì chắc sẽ thành một đống huyết nhục. - https://.vn

Do sớm có sự chuẩn bị, vào thời khắc cự trảo xuất hiện, Tiêu Viêm không đợi nó hạ xuống liền thi triển Tam Thiên lôi động lướt ra một vị trí khác cách đó 10m

"Hừ!"

Thấy phản ứng của Tiêu Viêm, Mộ Cốt lão nhân cũng cười lạnh một tiếng

Vừa nghe tiếng cười của lão, Tiêu Viêm chợt cảm thấy hoa mắt, cự trảo tràn đầy uy áp tinh thần lại quỷ dị xuất hiện rồi nhanh như chớp vỗ xuống, không gian xung quanh như bị cô đọng lại, đặc quánh.

Trong không gian ngưng đọng, sắc mặt Tiêu Viêm cũng biến đổi, trảo thủ này cũng thật khó giải quyết, xem ra muốn tránh né là rất khó, quả thực là cường giả Đấu tôn.

Suy nghĩ thoáng qua, Tiêu Viêm mạnh mẽ cắn răng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cự trảo mang theo kình phong bén nhọn đang hung hăng vỗ tới, đấu khí trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển, tuỳ thời sẽ tung ra cho một lần đánh cược.

Cự trảo thoáng hiện rồi vụt mở trực tiếp vồ xuống đầu Tiêu Viêm.

Thấy cự trảo không ngừng phóng đại trong đồng tử, sắc mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng, tay hoa lên kết thủ ấn

" Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, đệ nhất biến!"

" Thiên Hỏa Tam Huyền thiếp, đệ nhị biến! "

Tiêu Viêm trực tiếp thi triển tới đệ nhị biến làm cho đấu khí trong cơ thể bỗng dưng tăng vọt. Không gian cô đọng xung quanh cơ thể cũng trở nên buông lỏng hơn rất nhiều

" Thiên Hỏa Tam Huyền Biến... Đệ tam biến"

Nhìn Mộ Cốt lão nhân đang nhe răng cười tàn độc, Tiêu Viêm hít sâu một hơi tiếp tục thi triển thủ ấn tới mức cao nhất.

Ngay khi thủ ấn vừa mới hoàn thành, không gian trước mặt Tiêu Viêm chợt vặn vẹo dị thường rồi một đạo thân ảnh cường tráng, lừng lững như thiết tháp xuất hiện.

Thân ảnh vừa xuất hiện, một cỗ khí tức mênh mông trầm ổn cuồn cuộn tuôn ra như gió bão.

Cái loại cảm giác này làm cho người ta không thể nghĩ tới một con người mà nghĩ tới một dãy núi chống trời

"Hắc hắc, tại địa bàn của ta mà muốn gióng trống, khua chiêng giết người, không nể mặt sao?"

Người vừa tới cười vang, sau đó nắm chặt năm ngón tay thành quyền hung hăng đấm thẳng vào cự trảo kia.

" thình thịch!..."

Quyền trảo va chạm vào nhau làm không gian mơ hồ xuất hiện những vết nứt, cự trảo mà Tiêu Viêm cho rằng có uy lực dị thường kia cứ thế mà bị đẩy lui hơn mười thước rồi biến mất giữa không trung.

"Kẻ nào?"

Biến cố đột nhiên xảy ra làm Mộ Cốt lão nhân cả kinh, chợt phẫn nộ quát hỏi.

Đại hán kia cũng không trả lời, mà thay vào đó là một giọng cười thanh thuý êm tai vang lên

"Lão già kia, ngươi muốn đuổi bắt ai ta cũng không quan tâm, nhưng Tiêu Viêm ngươi không thể giết"

"Tử Nghiên?"

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tiêu Viêm đang ngạc nhiên nhất thời bỗng ngẩn ra, trong mắt xuất hiện vẻ kinh hỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui