Đấu Phá Thương Khung

Cùng đám người Huyền Không Tử trao đổi một chút về sự tình mở ra Tinh Vực, đoàn người Tiêu Viêm cũng lui ra khỏi đại sảnh.

Ra đại sảnh, Tiêu Viêm cũng không dừng lại, trực tiếp xoay người đi vào hành lang, nhưng vừa mới bước ra thì một thân ảnh dịu dàng xinh đẹp mang theo một làn hương thơm động lòng xuất hiện tại trước mặt. Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cười nói: "Thế nào? Tào Dĩnh tiểu thư có chuyện gì sao?"

"Không có gì, tiện đường cùng đi nhé?" Tào Dĩnh thản nhiên cười, khuôn mặt tinh xảo, cùng gò má hơi ửng hồng cực kỳ quyến rũ, nữ nhân này như một hồ ly tinh hại nước hại dân, mỗi cái mỉm cười, nhăn mày đều khiến tất cả nam nhân phải điên cuồng.

Nghe được nàng chủ động mời như vậy, Tiêu Viêm ngược lại có chút ngẩn người, yêu nữ này đối xử tốt với mình như vậy từ khi nào? Lúc trước nàng không phải luôn mong mình xung đột với người khác để nàng vui vẻ đứng xem náo nhiệt sao?

Trong khi Tiêu Viêm buồn bực thì sắc mặt Tống Thanh bên kia biến đổi, hành động của Tào Dĩnh gây ra cho hắn một cảm giác bất an, lập tức vội vàng chen vào cười nói: "Dĩnh nhi, Tiêu Viêm huynh đệ có nhiều chuyện phải làm, Tinh Vực sắp mở cửa, lúc đó tên Mộ Cốt lão nhân có lẽ sẽ tiếp tục đánh lén, bây giờ chúng ta phải huấn luyện một phen để lúc đó có chút lực chống đỡ a.

"Ân, Tống huynh nói vậy rất …" Nghe vậy Tiêu Viêm liền ra vẻ bận rộn gật gật đầu, đối với yêu nữ Tào Dĩnh này, trong lòng hắn thật sự có chút kiêng kị,hắn cũng không muốn bị đối phương đùa giỡn xoay vòng vòng, nếu tên Tống Thanh này đã thân lừa ưa nặng thì tốt nhất là giao cho hắn còn mình thì cuốn gói chạy gấp.

Nhưng còn chưa đợi Tiêu Viêm nói từ "có lý" kia ra thì nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Tào Dĩnh bỗng biến mất, thản nhiên nói: "Không cần, ta không muốn tiếp tục trở thành vật hy sinh bị bỏ lại."

Nghe được Tào dĩnh nói lời này, Tống Thanh nhất thời cứng lại, sắc mặt dị thường lúng túng.

"Đi thôi…"

Con ngươi xinh đẹp Tào Dĩnh lại chuyển hướng sang Tiêu Viêm, hung hăng trừng mắt hắn một cái, ý tứ đã rất rõ, nếu Tiêu Viêm lại tiếp tục kiếm cớ từ chối thì sợ rằng yêu nữ này hôm nay sẽ hóa thân thành một con sư tử cái.

Thấy thế, Tiêu Viêm cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không thèm thương hại cho Tống Thanh, đối với loại người gặp nguy cơ liền vứt bỏ đồng bạn là loại hành động rất trơ trẽn, gặp phải loại đãi ngộ như vậy cũng làm không làm cho người ta đồng tình.

Trong lòng thầm thở dài, Tiêu Viêm chỉ còn cách bước xuống cầu thang, Tào Dĩnh bên cạnh lúc này mới phát ra tiếng mỉm cười tinh nghịch theo sát hắn, làm cho người khác nghe cũng có cảm giác xúc động êm ái.

Tống Thanh sắc mặt âm tình bất định nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa, rồi hung hăng cắn răng phất tay áo bỏ đi.

Tiêu Viêm cùng Tào Dĩnh một đường đi xuống, nàng kia không ngừng nhỏ nhẹ hỏi những việc chẳng liên quan, thi thoảng lại mỉm cười kiều mỵ làm cho các Luyện Dược Sư trẻ tuổi xung quanh không nhịn được mà nhìn Tiêu Viêm với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Mà với loại ánh mắt hâm mộ này, Tiêu Viêm cũng có cảm giác như đứng trên lò lửa, ngồi xuống đống than, yêu nữ này thay đổi thất thường, không ai biết được nàng đang suy nghĩ gì, ngay cả chính Tiêu Viêm cũng không biết vì sao nàng lại đột nhiên dịu dàng với mình như vậy? Hay cũng bởi khi ở đan giới mình đã cứu nàng ta một mạng sao?

Một đoạn lộ trình cũng không quá xa, trong lòng Tiêu Viêm lại như đi viễn chinh vậy, thật vất vả mới đến nơi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đứng bên trong hành lang, ngay khi Tiêu VIêm định mở miệng cáo từ thì cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra, một hình bóng màu trắng xinh đẹp bước ra chậm rãi, nhìn thấy Tiêu Viêm đang đứng cạnh Tào Dĩnh, trong mắt cũng xẹt qua 1 tia kinh ngạc.

"Tiểu Y Tiên" Nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp vừa xuất hiện, Tiêu Viêm vội gọi rồi vui mừng bước nhanh tới.

Khi thấy Tiểu Y Tiên xuất hiện, hàng mi như liễu rủ của Tào Dĩnh cũng nhẹ nhàng nhướng lên.

Dung mạo Tiểu Y Tiên tuy không xinh đẹp được như Tào Dĩnh, nhưng lại lộ ra một cảm giác ấm áp dịu dàng, đặc biệt là khi triệt để khống chế được ách nan độc thể, sự lãnh đạm trước kia cũng yên lặng vơi đi, hiện giờ Tiểu Y Tiên giống như khi Tiêu Viêm gặp nàng lần đầu tại Thanh Sơn Trấn vậy. Nếu nói Tào Dĩnh là yêu nữ quyến rũ, thì Tiểu Y Tiên kia lại là tiên tử hạ phàm. Hai nữ nhân là hai loại khí chất bất đồng nhưng lại đều làm cho người ta mê muội.

Nhìn Tiêu Viêm bước nhanh đến, đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên khẽ chớp chớp, nhìn ánh mắt của hắn, nàng lập tức hiểu ra, khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Xin chào… Tào Dĩnh, không biết nên xưng hô thế nào?" Không biết tại sao lại có chút thở dài, khuôn mặt Tào Dĩnh hiện lên một nụ cười quyến rũ, vươn tay tới Tiểu Y Tiên tự giới thiệu.

"Tiểu Y Tiên." Tiểu Y Tiên cũng vươn ngọc thủ nhẹ bắt với Tào Dĩnh, ngữ khí mềm nhẹ, không nóng cũng không lạnh.

"Tiện đường đi về với Tiêu Viêm, ngươi cũng sẽ không để tâm chứ?" Tào Dĩnh mỉm cười thu hồi ngọc thủ, mỹ mâu lại liếc Tiêu Viêm, như không có chuyện gì nói.

"Nói chuyện cùng bạn bè, cũng là việc bình thường mà thôi, có gì phải để ý chứ." Không ngờ tới Tào Dĩnh lại nghĩ nàng có quan hệ với Tiêu Viêm, nên khóe môi Tiểu Y Tiên không khỏi hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Tiêu Viêm bên cạnh nghe vậy, không khỏi trợn trừng mắt, hai nữ nhân có vẻ nhã nhặn nhưng trong giọng nói lại không hề có vẻ bình thản như vậy.

"Trong phòng còn có người đang đợi hắn, không thế hàn huyên thêm ở đây, Tào tiểu thư nếu sau này có thời gian thì có thể đến đây chơi." Tiểu Y Tiên cười nói, trong giọng nói có ý tiến khách. Nghe vậy, Tào Dĩnh mặt không đổi sắc, thản nhiên gật đầu đáp: "Nhất định!"

Thấy vậy, Tiểu Y Tiên mới mỉm cười vươn ngọc thủ kéo tay Tiêu Viêm vào phòng.

Nhìn cửa phòng đóng lại, vẻ tươi cười của Tào Dĩnh cũng chậm rãi biến mất, một lát sau khẽ hừ một tiếng, ngọc thủ nắm nhẹ, trên gương mặt lại hiện lên một đường cong xinh đẹp "Tiêu Viêm, ngươi có trốn cũng không thoát khỏi bàn tay của bổn tiểu thư này đâu…"

Đi vào phòng, chưa đợi Tiêu Viêm nói, Tiểu Y Tiên liền nhanh chóng rút ngọc thủ về, xoay người sang chỗ khác, Tiêu Viêm có thể mơ hồ thấy vành tai nàng đang đỏ ửng lên, liền không nhịn được cười.

"Ngươi còn dám cười! Dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt… " Nghe thấy Tiêu Viêm cười, Tiểu Y Tiên lại càng thẹn nói.

"Hái hoa ngắt cỏ mà ngươi cũng quản a?" Tiêu Viêm lại càng cười trêu nàng.

Nghe vậy, Tiểu Y Tiên nhất thời đỏ bừng mặt, vội vàng kiếm cớ: "Huân Nhi nói ta xem chừng ngươi…" Tiêu Viêm cũng không để ý tới nàng lấy cái cớ vụng về này, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

"Hắc hắc, Tiêu Viêm ngươi cũng dám đùa giỡn Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, về sau ta nhất định nói với Thải Lân tỷ tỷ. Năm đó lúc rời đi nàng cũng nói qua với ta, nếu như ngươi dám thông đồng với nữ nhân khác sẽ đem ngươi "xẻo" nha." Khi Tiêu Viêm đang cười trộm, một tiếng cười duyên đột nhiên vang lên làm hắn giặt bắn mình, vội vàng quay đầu lại thì thấy thân ảnh Tử Nghiên đang ngồi trên cửa sổ không ngừng đong đưa chân.

"Xẻo?"

Tiêu Viêm há hốc miệng, loại việc này đúng là Thải Lân rất am hiểu a.

"Nha đầu, hiện tại cũng trở nên xuất quỷ nhập thần." Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm ngồi xuống, xoay người lại nói "Đúng rồi, Hùng Chiến kia đâu? Không đi cùng ngươi sao?"

"Hắn ở ngoài Đan Tháp, nơi này hắn không vào được…" Tử Nghiên hất mái tóc đuôi ngựa màu tím, tay khẽ chống liền xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, đoạt lấy chén trà trong tay hắn, ực 1 ngụm, mới ra vẻ người lớn nói: "Ta tới đây là để giúp ngươi một tay."

Nghe được nàng nói vậy, Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên đều là không nhịn được bật cười, nha đầu này thật đáng yêu.

"Thái độ gì vậy…!" Thấy thế, Tử Nghiên có chút không vừa ý hừ nhẹ nói: "Nếu không có ta hỗ trợ, ta dám cam đoan ngươi tuyệt đối không bắt được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa."

Vừa mới đưa chén trà đến miệng, Tiêu Viêm chợt chuyển hướng nhìn sang Tử Nghiên, sắc mặt ngưng trọng hỏi: "Vậy là ý gì? "

"Hừ, ngươi thật tưởng rằng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa dễ thuần phục vậy sao? Ngay cả Đan Tháp đối với nó cũng không có biện pháp, ngươi còn dám nghĩ mạnh mẽ thu phục sao?" Tử Nghiên nhếch môi nói: "Ta biết rằng Đan Tháp muốn cho các ngươi đi thử vận khí, nhưng đáng tiếc, bây giờ Tam Thiên Diễm Viêm hỏa đã có linh trí, không dễ dàng thu thập giống như Vẫn Lạc Tâm Viêm của Nội Viện."

"Vậy ngươi có biện pháp nào? " Tiêu Viêm cũng cẩn thận hỏi, hắn biết Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa này hơn xa Vẫn Lạc Tâm Viêm. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, có thể làm cho Huyền Không Tử ba người trịnh trọng đối đãi như vậy, có thể không chênh lệch sao?

Nhìn thấy Tiêu Viêm rốt cục cũng hạ mặt mũi xuống hỏi, khuôn mặt nhỏ của Tử Nghiên nhất thời lộ vẻ đắc ý, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói: "Ta cho ngươi biết cũng có thể, nhưng ngươi phải đáp ứng về sau mỗi ngày luyện chế cho ta một gốc cây dược liệu chỗ Hùng Chiến." Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời trừng mắt, tiểu nha đầu tham ăn này…

"Rồi rồi, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Tử Nghiên hắc hắc cười, lúc này mới thỏa mãn đứng lên, bàn tay nắm nhẹ, một luồng tử sắc quang mang hiện ra, trong sự chú ý của Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên hóa thành một con Tử Long dài nửa xích.

Tử Long này hai mắt nhắm nghiền, thân hình tuy nhỏ bé, nhưng mơ hồ lộ ra một luồng Long Uy dị thường đáng sợ.

"Ta nghe Tiểu Y Tiên tỷ tỷ nói ngươi đã từng xông vào Tinh Vực một lần, vậy chắc hẳn từng chứng kiến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có bộ dáng thế này?"

Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, Tử Long này có thể coi là phiên bản thu nhỏ của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng vì sao Tử Nghiên biết? Hay là…

Nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui