Trên đỉnh núi, một thân ảnh xinh đẹp lướt đi nhanh như chớp. Chỉ vài lần hô hấp đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, trong đôi mắt của nàng lộ vẻ lo lắng.
"Tiêu Viêm ca ca, không sao chứ? Vừa rồi…"
Tiêu Viêm cười lắc đầu, nhìn thần sắc khẩn trương của Huân Nhi, nói: "Ừm, người vừa rồi chính là phụ thân muội, Cổ tộc tộc trưởng."
"Muội biết." Huân Nhi cau mày lại, trong giọng nói mơ hồ có chút tức giận. Không ngờ rằng, sau khi những trưởng lão kia thay nhau ra mặt, ngay cả cha của nàng cũng không nhịn được mà hiện thân.
"Ha ha, ngài ấy cũng không nói gì đến chuyện ngăn cản chúng ta, chỉ bàn bạc vài việc có liên quan đến Tiêu tộc thôi…" Tiêu Viêm cười giải thích cho Cổ Nguyên.
"Thật chứ? Không nói đến chuyện của chúng ta?" Huân Nhi hơi sửng sốt. Hiển nhiên, nàng cũng rất kinh ngạc về việc này.
Tiêu Viêm sờ sờ mũi, đột nhiên ghé sát đến bên tai Huân Nhi thì thầm vài câu. Mà nghe được mấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi đỏ bừng lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng rõ ràng là vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cổ Nguyên có địa vị cực cao trong Cổ tộc, nếu ngay cả hắn cũng phản đối, chỉ sợ nàng sẽ ở vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Việc như vây, là thứ nàng không muốn thấy nhất.
"Về trước đã. Tiêu Viêm ca ca, vị trí tiến vào Thiên Mộ, huynh cũng đã có được. Bây giờ, chỉ cần đợi hai ngày nữa thôi là có thể vào rồi." Huân Nhi kéo tay Tiêu Viêm, ngân nga cười nói.
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua vẻ vui mừng. Điều hắn lo lắng, chính là những trưởng lão của Cổ tộc viện ra rất nhiều lý do quấy nhiễu hắn tiến vào Thiên Mộ. Nhưng theo lời này của Huân Nhi, hiển nhiên vấn đề này đã được giải quyết.
"Cám ơn muội, Huân Nhi…"
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói. Hắn có thể đoán được, trọng việc này tất nhiên có sự hỗ trợ của Huân Nhi, hôm nay nàng vội vàng đi tới Cổ tộc hẳn là vì việc này.
Huân Nhi mỉm cười, vòng eo thon thả khẽ nhúc nhích, hai má mang theo chút ửng đỏ, dựa người vào vai Tiêu Viêm. Mỹ mâu khép hờ, tham lam hô hấp loại khí tức làm nàng cảm thấy ấm áp này.
Nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc trong lòng, Tiêu Viêm đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, đem đầu áp bên cạnh mái tóc đen mềm mại của nàng. Tham lam hít vào hương thơm thoang thoảng kia, những mỏi mệt mấy ngày nay, đều như bị đánh tan trong phút chốc.
Trong không gian hư vô trên bầu trời, thân ảnh Cổ Nguyên chậm rãi hiện ra. Nhìn hai người đứng trên đỉnh núi, hắn thở dài một tiếng, sau đó thân hình lại lặng lẽ biến mất một lần nữa.
"Tiêu Huyền, ván cờ này vẫn là ngươi thắng một nước a…"
…
Ở nơi thanh sơn lục thủy này, dường như tất cả phiền não đều bị gạt bỏ. Hai ngày tiếp theo, cũng trôi qua rất nhanh trong hoàn cảnh yên tĩnh này. - https://.vn
Hai ngày này, không có thêm bất cứ người của Cổ tộc nào đến quấy rầy mấy người Tiêu Viêm nữa. Mà họ cũng khá thích hoàn cảnh yên tĩnh nơi này, nhưng tiếc là nó lại không thể kéo dài. Đến khi ánh rạng đông của ngày thứ ba chiếu xuống mặt đất, một bầu không khí khác thường tràn ngập cả vùng núi này. Ngay cả mấy người Tiêu Viêm cũng bị bao bọc bên trong…
"Hôm nay là ngày Thiên Mộ mở ra…"
Đứng trước căn phòng làm bằng trúc, Huân Nhi cười nói với Tiêu Viêm bên cạnh.
Tiêu Viêm cười cười, Huân Nhi vẫy tay một cái, Độc Giác thú trắng như tuyết bay ra từ khu rừng. Đoàn người Tiêu Viêm cũng theo đường cũ mà khởi hành.
"Nơi Thiên Mộ mở ra là sâu trong Cổ Thánh sơn mạch. Nơi đó được xem như là cấm địa của Cổ tộc. Bình thường sẽ không cho phép ai tiến vào, chỉ khi Thiên Mộ mở ra thì nó mới được mở theo."
Ngồi trên Độc Giác thú, gió nhẹ thổi bay vài lọn tóc trên trán Huân Nhi, nàng mỉm cười giảng giải với mấy người Tiêu Viêm.
"Trong Thiên Mộ cũng khá nguy hiểm. Nơi đó mai táng vô số cường giả từ thời viễn cổ, mặc dù linh hồn của họ đã sớm biến mất, nhưng vì sự thần kỳ của Thiên Mộ, nên năng lượng khi còn sống của họ biến thành bộ dáng trước kia. Những năng lượng thể này đều có lực công kích rất mạnh, vả lại, bọn họ còn có thể sử dụng đấu kỹ khi còn sống. Rất khó đối phó!" Nói đến tình huống bên trong Thiên Mộ, khuôn mặt Huân Nhi cũng thoáng trở nên ngưng trọng, nói: "Vì vậy, nếu gặp phải năng lượng thể quá cường đại thì nên cố hết sức tránh đi. Nghe nói, một số cường giả có thực lực cực mạnh khi còn sống, năng lượng thể của họ cũng có được trí tuệ nhất định. Bọn họ đã có thể tính là một sinh vật kỳ dị."
"Từ người chết chuyển hóa thành một sinh vật khác sao…" Tiêu Viêm có chút đăm chiêu, thực lực khi còn sống quá mạnh, lại thêm sự thần kỳ của Thiên Mộ, tất cả dẫn đến việc những thứ kỳ dị như thế phát sinh.
"Thiên Mộ chia làm ba tầng. Năng lượng thể ở tầng thứ nhất phần lớn đều là Tam tinh Đấu Tôn trở xuống, ở trong trạng thái phiêu đãng vô thức, đối phó cũng khá dễ. Tầng thứ hai thì từ Tam tinh trở lên, Bát tinh trở xuống, cũng hơi khó giải quyết một chút. Về phần tầng ba, ít nhất cũng là Đấu Tôn đỉnh phong, thậm chí còn có cả cường giả đạt tới Đấu Thánh lúc còn sống. Bình thường, nếu không có mười phần chắc chắn, rất ít người sẽ xông vào tầng thứ ba, nơi đó quá nguy hiểm." Huân Nhi chậm rãi nói.
"Mộ phủ của tổ tiên ta, Tiêu Huyền, cũng ở tầng thứ ba?" Tiêu Viêm hỏi.
"Nghe nói hình như là ở nơi sâu nhất của tầng ba. Nơi đó, dù là trong Cổ tộc, cũng rất ít người dám tiến vào." Huân Nhi bất đắc dĩ nói.
"Rắc rối đến vậy sao…" Tiêu Viêm khẽ nhíu mày. Nơi sâu nhất của tầng thứ ba… Ài, xem ra đây cũng không phải một việc dễ dàng. Nhưng bất kể thế nào, hắn đều phải thử một lần.
"Xe đến trước núi, núi tất có đường. Cứ vào Thiên Mộ đã rồi tính."
Trong lòng xẹt qua ý niệm này, Tiêu Viêm cũng yên tâm hơn không ít. Lại hỏi thêm Huân Nhi vài tin tức có liên quan đến Thiên Mộ.
Khi hai người nói chuyện, Độc Giác thú cũng đã đi tới sâu trong dãy núi. Trên đường, nhóm người Tiêu Viêm cũng gặp một số người cùng mục đích. Đây phần lớn là Lục tộc còn lại và một số cường giả của Cổ tộc. Nhưng dù gặp, cũng không nói chuyện với nhau nhiều, duy chỉ có mấy người của Cổ tộc, sau khi nhìn thấy Huân Nhi thì đều cung kính thi lễ từ xa, rồi nhanh chóng rời đi.
Phi hành kéo dài chừng mười phút, rốt cục Độc Giác thú cũng đáp xuống một vách núi hiểm trở. Giờ phút này, ở đây đã có không ít thân ảnh đang đứng. Tiêu Viêm đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra không ít người quen.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Tiêu Viêm đột nhiên ngưng tụ lại. Nơi hắn nhìn, ba đạo thân ảnh mặc hắc bào đang phiêu phù trên hư không, khí tức âm lãnh không ngừng tràn ngập ra từ cơ thể.
"Hồn Nhai…"
Thấy ba người này, Tiêu Viêm hơi nheo mắt lại, bàn tay ẩn trong áo từ từ nắm chặt.
"Tiêu Viêm ca ca, cẩn thận người đầu lĩnh của Hồn tộc kia, hắn tên là Hồn Nhai. Nghe nói, trong thế hệ trẻ của Hồn tộc cũng có danh tiếng không nhỏ, cực kỳ khó chơi. Lần này hẳn là hắn cũng tiến vào Thiên Mộ, nếu gặp thì nên lưu tâm một chút." Huân Nhi bên cạnh nhẹ giọng nói.
"Ừm, đã từng gặp hắn rồi…"
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn đương nhiên biết sự mạnh mẽ của Hồn Nhai. Dựa theo suy đoán, chỉ sợ sẽ không kém hơn Cổ Yêu là bao nhiêu, những thiên tài trong các bộ tộc truyền thừa từ rất lâu này đều có thực tài. Ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với đám thiên tài vô dụng ở bên ngoài kia.
"Lần này, trong bát tộc, người của Linh tộc chưa tới, ở hướng Đông Nam là người của Dược tộc…"
"Hử?" Trong lòng Tiêu Viêm máy động, nhìn theo hướng Huân Nhi chỉ. Ở đó, có vài thân ảnh đang đứng, trên trán họ đều có một đồ án hình hồ lô thuốc.
Khi Tiêu Viêm nhìn về phía đám người kia, vị nam tử đầu lĩnh dường như nhận ra điều gì đó, chuyển mắt sang hướng Tiêu Viêm. Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên nét lạnh lùng không hữu hảo.
Đối với ánh mắt kia, Tiêu Viêm cũng nheo mắt lại. Xem ra người của Dược tộc này quả nhiên có chút thành kiến với mình a.
"Phía Đông là Lôi tộc, Mang Thiên Xích lão tiên sinh là đầu lĩnh của họ, nhưng có lẽ lão sẽ không vào Thiên Mộ. Những người tiến vào hầu hết đều là thanh niên trẻ tuổi, dù sao Thiên Mộ cũng là một nơi lịch luyện không tệ."
Tiêu Viêm lại rời mắt đi thêm lần nữa, nhìn đám người trên trán có ấn ký hình sấm sét kia, hắn khẽ gật đầu.
"Người Viêm tộc, huynh đã gặp rồi."
"Phía Tây là Thạch tộc, huyết mạch của họ rất cực đoan kinh khủng, đủ để so sánh với một số ma thú đứng đầu."
Tiêu Viêm nhìn sang phía Tây, ở đó có một nhóm người da màu xám trắng, trên trán có ấn kỳ hình tảng đá.
"Bọn họ chính là những người tiến vào Thiên Mộ lần này. Ngoại trừ Cổ tộc trông giữ Thiên Mộ, các tộc khác chỉ được vẻn vẹn hai vị trí mà thôi." Huân Nhi cười nói.
Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì lại đột nhiên cảm thấy được mảnh thiên địa này chợt rung chuyển. Một luồng khí tức cổ xưa chậm rãi phủ xuống từ không gian hư vô. Loại khí tức xa xôi viễn cổ này làm trong lòng những người ở đây đều nảy lên một chút kính sợ.
"Thiên Mộ muốn mở ra rồi…"
Nhìn bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, Huân Nhi nhẹ giọng nói.
"Ầm!"
Lời của Huân Nhi vừa dứt, không gian hư vô kia chợt bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên. Một vết rách không gian lớn chừng ngàn trượng trực tiếp vỡ ra từ bầu trời. Mà ở giữa vết rách một vầng sáng màu bạc dần dần hiện lên, cuối cùng hóa thành một cánh cửa không gian khổng lồ. Mà khí tức viễn cổ mênh mông kia cũng phát ra từ cánh cửa này.
"Đây là lối vào Thiên Mộ sao…"
Nhìn cánh cửa cổ xưa đứng sừng sững giữa thiên địa kia, Tiêu Viêm thì thào tự nói.