Nhìn thấy Thải Lân cười rực rỡ, tâm thần Tiêu Viêm cũng có chút hoảng hốt, mất một lúc mới có thể khôi phục lại bình thường. Hắn khẽ cười, giọng nói đầy vui vẻ: "Nàng bế quan xong rồi à?"
"Ừm…"
Thải Lân mỉm cười đầy dịu dàng, đôi mắt nhỏ hút hồn của nàng chậm rãi đảo qua trên người Tiêu Viêm, đôi lông mày cong vút như vầng trăng khẽ nhíu lại, mỉm cười nói: "Thực lực của huynh lại tăng lên không ít nha!"
"Làm sao so sánh với nàng được…"
Tiêu Viêm giang tay ra, ánh mắt nhìn nàng có chút bất đắc dĩ. Từ biểu hiện của Thải Lân khi xuất tràng mà nói thì xem ra sau khi bế quan thực lực đã tăng đến mức đáng sợ. Điều này khiến cho Tiêu Viêm không biết phải nói như thế nào. Hắn cũng từng đi qua đáy Hoàng Tuyền nhưng không cảm giác được dưới đó không có chỗ nào khác lạ cả. Nhưng tại sao khi Thải Lân đi vào cái chỗ bình thường ấy thì lại nhận được nhiều chỗ tốt như vậy? Loại phúc duyên to lớn như thế nếu như nói không hâm mộ thì thật sự quá giả dối!
"Ừm…"
Thải Lân bước đi nhẹ nhàng, trên người mang theo mùi hương mê hoặc, tiến đến gần Tiêu Viêm. Nàng chớp chớp mi, ngọc chỉ mảnh khảnh đột nhiên điểm nhanh như chớp về phía Tiêu Viêm, trên đầu ngón tay cửu thải quang mang như ẩn như hiện ẩn chứa luồng năng lượng kỳ dị từ từ khuếch tán ra.
Nhìn thấy thế, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu, nắm chặt bàn tay lại, hỏa diễm màu phấn hồng phóng ra ngay trước mặt. Bên kia ngọc chỉ của Thải Lân cũng hiểm hiểm dừng lại ở phía ngoài hỏa diễm. Thải Lân lườm lườm Tiêu Viêm, trong lòng thoáng có chút tiếc hận mở miệng: "Còn tưởng rằng lần này xuất quan có thể vượt qua được huynh."
Đến bây giờ nàng vẫn nhớ như in cảm giác lực lượng bản thân viễn siêu hơn Tiêu Viêm. Nhưng giờ thì chuyện đó không thể xảy ra được nữa, nghĩ lại làm nàng thấy buồn lòng.
Tiêu Viêm có vẻ bất đắc dĩ, Thải Lân sau khi xuất quan xong lại giống như trở về Nữ Vương Mỹ Đô Toa của quá khứ thêm một lần nữa vậy, rất khó có thể hàng phục. Nhìn nàng, Tiêu Viêm cảm thấy sự lạnh lùng nhưng lại xinh đẹp quyến rũ, hơn nữa trong người nàng toát ra sự tự tin vô cùng.
"Tốt rồi, không nghĩ ngợi lung tung nữa. Thực lực hiện tại của nàng đã đến mức nào rồi?" Tiêu Viêm khẽ nở nụ cười đầy khổ sở, chợt nghiêm mặt hỏi han vì cảm giác linh hồn của hắn không cách nào phát giác được thực lực chính xác của nàng. Điều này cũng không phải do nàng quá mạnh mẽ mà là do khí tức của Thải Lân quá mức kỳ dị, căn bản không cách nào ước lượng được.
"Có lẽ là Tứ tinh Đấu Thánh." Khi nhìn thấy sắc mặt Tiêu Viêm có chút nghiêm túc thì Thải Lân mỉm cười vui vẻ. Thật ra mà nói thì cho dù thực lực của nàng mạnh mẽ ra sao, trước mặt người ngoài cường hoành như thế nào thì khi ở trước mặt nam nhân của mình, nàng vẫn thể hiện sự ôn nhu như bình thường, giống hệt người vợ hiền luôn nghe lời trượng phu của mình vậy.
"Hình như lực đạo của một kích kia không giống như là công kích mà Tứ tinh Đấu Thánh có thể thi triển ra…?" Lông mày Tiêu Viêm chau lại. Hắn nhớ rõ lúc trước Thải Lân thi triển Xà Võng Thu Súc thì cho dù mạnh mẽ như Hoàng Thiên cũng đành tạm lánh phong mang mà thôi. Điều đó đối với Tứ tinh Đấu Thánh mà nói tựa như nhiệm vụ bất khả thi vậy. (dg: cái này cần hỏi Tom Cruise)
"Đó là do muội mượn ngoại lực...!" Đối với Tiêu Viêm thì Thải Lân tự nhiên sẽ không giấu diếm chuyện gì. Nàng bước lại gần Tiêu Viêm, sau đó khẽ nâng ngọc thủ lên, ống tay áo tuột xuống đệ lộ cánh tay như ngọc như ngà. Phía trên cổ tay hiện ra một mảnh thất thải xà vân dài hẹp chạy dọc theo cánh tay. Chỉ có điều một số ít xà vân lộ ra bên ngoài lại tạo ra một loại hấp dẫn khác thường khiến người xem không nhịn được muốn tiếp tục tìm hiểu. (dg: cái này thì ta cũng muốn)
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tiêu Viêm cũng xẹt qua một chút vẻ kỳ dị. Trong ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, bàn tay hắn nắm lấy cái cổ tay trắng như tuyết của Thải Lân, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ mảnh dài hẹp thất thải xà lân. Một lát sau, trong mắt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng cùng khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện ra những xà vân này rõ ràng đều có Sinh Mệnh Lực của riêng mình. Điều đó nói lên rằng chúng không phải là năng lượng thể, mà là Thất Thải Thôn Thiên Mãng chân chính!
"Dưới đáy của Cửu U Hoàng Tuyền ẩn dấu sào huyệt của Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhất tộc, muội đã lấy được truyền thừa của các vị tiền bối. Tuy rằng những linh hồn này đều bị hư hao nhưng khi muội thức tỉnh bọn họ thì ai nấy đều bám vào trong cơ thể muội, đồng thời muội cũng dựa vào lực lượng của bọn họ để có thể chống lại Hoàng Thiên, nếu không chỉ dựa vào lực lượng của bản thân thì không cách nào đánh thắng được hắn cả." Thải Lân nhẹ nhàng giải thích.
"Thì ra là thế...!"
Nghe được Thải Lân giải thích đơn giản nhưng trong trong lòng Tiêu Viêm lại giật thót. Ai cũng không thể ngờ tới tại dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền lại tồn tại di tích sào huyệt của Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhất tộc.Thải Lân có thể gặp được điều đó quả thật đúng là thiên đại cơ duyên. Trên thế gian này vốn có vô số những điều kỳ lạ, hắn có thể đạt được Tịnh Liên Yêu Hỏa thì người khác tự nhiên cũng có được kỳ ngộ của mình.
"Sẽ không có vấn đề gì chứ…?" Ngón tay của Tiêu Viên khẽ điểm điểm trên xà vân trên tay Thải Lân, miệng hỏi thăm ân cần.
"Những tiền bối này mặc dù là tàn hồn nhưng mà lại không phải là linh hồn hoàn chỉnh nên từ góc độ khác mà nói thì bọn họ là bị ta đem ra sử dụng" Thần sắc của Thải Lân thoáng có chút ảm đạm mà nói.
Nghe vậy thì Tiêu Viêm lúc này mới yên lòng, an ủi: "Không có việc gì là tốt rồi, sau này nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ xem có cách nào chữa trị linh hồn của bọn họ hay không, bất quá việc cấp bách trước mắt là phải giải quyết phiền toái hiện tại." Đang nói chuyện thì ánh mắt của Tiêu Viêm cũng chuyển hướng về phía ngọn núi phế tích ở cách đó không xa, có thân ảnh đang giẫy dụa bay lên chật vật vô cùng. Hắn chính là Hoàng Thiên đã gặp phải trọng kích của Thải Lân.
Thải Lân ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp của nàng cũng chuyển hướng nhìn về phía Hoàng Thiên, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng trước đó nhanh chóng thu lại mà thay vào đó là sát ý ngút trời. - https://.vn
"Khục..."
Vô số ánh mắt hiếu kì nhìn vào làm cho Hoàng Thiên thấy không thoải mái, ho khan kịch liệt rồi quệt tay xóa đi vết máu trên miệng, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tiêu Viêm và Thải Lân. Trong nội tâm hắn hiện lên chút bối rối, nếu chỉ có một mình Tiêu Viêm thì hắn không hề sợ hãi, nhưng đằng này lại xuất hiện thêm Thải Lân, người vừa hiện thân đã đánh hắn đến mức lên bờ xuống ruộng, nếu còn liên thủ nữa thì hắn tiêu cmnl. (biên chém)
"Mẹ kiếp, nếu sớm biết nữ nhân của tên Tiêu Viêm kia lại là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng thì bổn vương sống chết cũng không nhúng tay vào việc này. Thật là số con rệp!" Hai mắt Hoàng Thiên chớp chớp, trong lòng đã có chút hối hận. Vốn dĩ hắn cho rằng việc này sẽ không có phiền toái gì nhưng ai mà ngờ được lại xuất hiện biến cố như thế.
Trong lúc Hoàng Thiên đang trầm mặc thì phiến Thiên Địa này cũng trở nên yên tĩnh, một số cường giả của Thiên Yêu Hoàng Tộc hai mặt nhìn nhau mà không dám mở miệng nói chuyện. Ngay cả Hoàng Thiên là người cường đại nhất trong mắt bọn chúng mà còn bị đánh đến thê thảm như thế, khiến cho ngạo khí trước đó của bọn chúng sớm bay biến sạch sẽ.
"Ha ha, Hoàng Thiên tộc trưởng, ngươi hiện tại vẫn còn ý định tiếp tục bắt người nữa sao?" Tiêu Viêm liếc nhìn về phía Hoàng Thiên đang trầm mặc, rốt cục cũng mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.
Nghe vậy Hoàng Thiên khẽ run lên, sắc mặt hắn âm trầm bất định biến ảo một hồi rồi mới khàn giọng nói: "Tiêu Viêm, lần này bổn vương thua..."
Ngay khi Hoàng Thiên vừa nói ra những lời đó thì lập tức mảnh không gian này vang lên những âm thanh xôn xao. Ai cũng không thể ngờ tới nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong Thú Vực là tộc trưởng của Thiên Yêu Hoàng Tộc lại chính miệng nhận thua!!!
"Hoàng Thiên, ngươi không phải sẽ ngây thơ cho rằng một câu nhận thua là mọi việc sẽ chấm dứt đó chứ…" Trong lời nói của Tiêu Viêm có chút chế nhạo, cùng với đó thì hàn ý cũng bắt đầu xuất hiện trong mắt hắn.Nếu như hôm nay hắn đến trễ một chút thì sợ rằng Thải Lân sẽ xuất hiện một vài vấn đề khi đang tu luyện, mà nếu như thật sự như thế thì Tiêu Viêm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ?
"Giết…" Thải Lân đang ở bên cạnh thản nhiên nói ra một câu, trong lời nói tràn ngập sát ý.
Nhìn thấy hai người Tiêu Viêm dây dưa không dứt khiến sắc mặt của Hoàng Thiên càng khó coi hơn, hắn lạnh lùng nói: "Lời cần nói cũng đã nói, nhưng nhận thua không có nghĩa là bổn vương sợ các ngươi. Tuy hai người các ngươi hợp lại thì thật sự bổn vương không đánh lại nhưng ít nhất cũng kéo theo một người trong các ngươi chôn cùng."
Nghe vậy tròng mắt Tiêu Viêm khẽ híp lại, trong mắt hắn hàn ý càng thêm dày đặc, mà quanh thân Thải Lân ở bên cạnh hiện lên cửu thải quang mang thêm lần nữa. Xa xa, Yêu Minh nhìn thấy một màn này lại há miệng ra như cái bát nhưng cuối cùng cũng không có nói gì. Từ góc độ của hắn mà nói thì nếu đám người Tiêu Viêm thật sự giết chết Hoàng Thiên thì chẳng có tốt gì, thay vào đó Thiên Yêu Hoàng Tộc tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù. Đối diện với một trong ba đại tộc quần là Thiên Yêu Hoàng Tộc thì cho dù là Thiên Phủ liên minh cũng sẽ cảm giác hết sức đau đầu, mà lỡ nếu đến lúc tối hậu đám người Hồn Điện lại âm thầm nhúng tay thì Thiên Phủ liên minh sẽ có nguy cơ bị tiêu diệt.
"Các ngươi..."
Sắc mặt của Hoàng Thiên có chút âm trầm nhưng trong lòng hắn thì lại có chút đắng chát. Với tình trạng hiện tại của hắn thì nếu thật sự đối phó với sự liên thủ của Tiêu Viêm cùng Thải Lân thì bẩy tám phần mười là hắn sẽ dữ nhiều lành ít.
"Tiêu Viêm, bổn vương nói cho ngươi biết một tin tức, có lẽ ngươi sẽ không có hứng thú muốn dừng lại ở chỗ này..." Ánh mắt Hoàng Thiên lập loè một hồi rốt cục hung hăng cắn răng một cái, trầm giọng nói.
"Sao? Nói một chút nghe thử...." Nghe thấy thế, Tiêu Viêm lông mày cũng chau lên, sắc mặt bình tĩnh nói.
"Ngươi có phải cảm thấy nghi ngờ vì sao bổn vương sớm không sớm, muộn không muộn lại hưng sư động chúng ở thời điểm này, khiến ngươi từ Trung Châu chạy tới đây?"
Sắc mặt Tiêu Viêm hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Thiên, nói: "Vì sao?"
Hoàng Thiên thấy thế khẽ nhếch môi nhưng cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hình như ngươi cùng Thái Hư Cổ Long nhất tộc có quan hệ rất không tồi?"
Sắc mặt Tiêu Viêm từ từ trở nên khó coi, trong lòng cũng cảm thấy có chút bất an…ngữ khí âm trầm nói: "Ngươi không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn ít ỏi của ta…"
"Hắc hắc, bổn vương nếu là ngươi thì hiện tại sẽ ngay lập tức chạy tới hư vô không gian, nếu không thì cũng chỉ có thể đến mà nhặt xác của vị tân Long Hoàng kia thôi." Hoàng Thiên hắc hắc cười lạnh, tiếp tục nói: "Mới tí tuổi đầu nên không biết trời cao đất rộng là gì! Cô nàng thật sự cho rằng Thái Hư Cổ Long tộc dễ dàng thống nhất như vậy sao...?"
Sắc mặt của Tiêu Viêm lúc này đã hoàn toàn âm trầm, đột nhiên giơ thủ chưởng lên, chỉ thấy Long Ấn nguyên bản vẫn tồn tại trong lòng bàn tay hắn đang trở nên nhạt dần đi khiến tay chân hắn bỗng trở nên lạnh như băng.
"Đi thôi!"
Không nói thêm lời gì, Tiêu Viêm một chưởng liền trực tiếp xé rách hư không ở trước mặt, cũng không dài dòng liển xông thẳng vào trong. Thải Lân đang ở phía sau hắn cũng vội vàng đi theo, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
"Hoàng Thiên, chuyện hôm nay ta ghi sổ. Nếu mà Tử Nghiên xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta đánh cho Thiên Yêu Hoàng Tộc gà bay chó chạy…"
Hoàng Thiên nhìn về thân ảnh hai người Tiêu Viêm đang lo lắng mà bỏ đi, nụ cười lạnh ở trên mặt càng thêm đậm, nhưng khi nghe âm thanh từ trong hư không truyền lại thì thân thể hắn liền trở nên cứng ngắc như bị ngâm trong hầm băng.