"Người của Hồn Tộc!"
Khi Tiêu Viêm ngưng trọng nhìn về phía đỉnh núi phía xa, Dược Lão cũng hơi nheo mắt lại rồi khuôn mặt chợt biến sắc, không nghĩ tới Thần Nông sơn mạch lại có cường giả Hồn Tộc tọa trấn.
"Là Hồn Sát, một trong Hồn Tộc tứ ma thánh, thực lực không hề kém hơn Hồn Kính và Hồn Diễm!" Dường như Thần Nông lão nhân rất quen thuộc với đám người Hồn Tộc nên vừa thấy sát khí ngập trời kia thì sắc mặt hơi đổi, thở dài: "Vì tiêu diệt Dược Tộc, Hồn Tộc đã phái hết tất cả cường giả ra rồi."
"Không ngờ rằng lại có người thực sự có thể xé rách không gian phong ấn của Hư Vô đại nhân."
Thân ảnh phía xa kia đạp vào hư không lóe lên mấy cái liền xuất hiện ở trên bầu trời nhìn xuống đám người Tiêu Viêm, chợt ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm rồi cười nhe ra hàm răng trắng bóng sắc nhọn như dã thú đang lộ ra sát khí của mình.
"Chắc ngươi là Tiêu Viêm hả? Nghe nói ngay cả Hồn Diễm lão nhân kia cũng chịu thiệt trong tay ngươi, người của Tiêu tộc quả nhiên không đơn giản, may mà năm đó Hồn Tộc ta quyết định tiêu diệt Tiêu tộc các ngươi chứ nếu không cục diện hiện giờ trên đại lục đã khác rồi."
Ánh mắt Tiêu Viêm ghim chặt vào hắc y nhân này, tuy rằng hắn đang cười nhưng sát khí trong ánh mắt lại không hề che dấu. Hiển nhiên người này không phải dạng hiền lành gì.
"Làm sao bây giờ?" Dược Lão thấp giọng hỏi, không nghĩ tới trốn hổ lại gặp sói. Mới nhìn cũng biết người này không phải là đèn cạn dầu, nếu giao thủ thì những người nơi này hoàn toàn không địch lại được. Bát sắc hỏa liên của Tiêu Viêm tuy rằng khủng bố nhưng không thể sử dụng liên tiếp. Vả lại, theo tình hình hôm trước thì khi sử dụng Bát Sắc Hỏa Liên với những cường giả bậc này, nếu không thể tiêu diệt được luôn thì sẽ không còn khả năng chống cự lại nữa.
"Lão sư, các người đi trước đi, ta chặn hậu." Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi.
"Cái gì?" Nghe vậy, Dược Lão biến sắc, chỉ một mình Tiêu Viêm thì sao có thể là đối thủ của người kia.
"Yên tâm, con có tính toán rồi, các người mau đi càng xa càng tốt rồi thu liễm khí tức, ta ngăn chặn một hồi rồi trực tiếp chạy đến Cổ Tộc." Tiêu Viêm nhỏ giọng nói rồi nắm chặt bàn tay lại, một bình ngọc liền xuất hiện trên tay hắn. Trong đó là một viên dược hoàn to cỡ hột nhãn phát ra năng lượng cô đọng như tinh thể, một mùi thơm lạ lùng tràn ngập ra xung quanh.
"Cửu phẩm huyền đan!"
Thấy viên đan dược đó, Dược Lão bật thốt lên. Loại đan dược này có dược lực vô cùng khủng khiếp, muốn sử dụng thì phải có một số đan dược phụ trợ luyện hóa. Vì vậy, với thực lực của Tiêu Viêm cũng không thể tùy tiện sử dụng. Hơn nữa lại phải đánh nhau cùng với Hồn Sát nên không có thời gian luyện hóa dược lực, như vậy sẽ gây tổn thương không nhỏ cho thân thể.
Tuy lo lắng như vậy nhưng lão cũng hiểu được rằng tình huống hiện tại chỉ có một con đường sống đó, nếu mình lưu lại thì sẽ càng làm Tiêu Viêm phân tâm, chắc chắn sẽ bị tóm gọn cả lũ.
"Con cẩn thận một chút, nếu thoát hiểm được thì bóp nát mảnh ngọc này, ta sẽ cảm ứng được." Dược Lão đắn đo một hồi rồi cũng quyết định, lão đưa cho Tiêu Viêm một mảnh ngọc rồi quát khẽ một tiếng, thân hình nhanh chóng lướt đi. Thần Nông lão nhân ở bên cạnh chần chờ một chút rồi cũng đưa mấy người trẻ tuổi của Dược Tộc nhanh chóng đuổi theo.
"Chạy đi đâu!"
Nhìn thấy đám người Dược Lão muốn trốn, Hồn Sát nhíu mày rồi khẽ quơ thanh quỷ đầu đao đỏ thẫm như được tạo thành bằng máu lên, một đường đao mang màu máu khổng lồ xẹt qua bầu trời, bổ về phía đám người Dược Lão.
"Đang!"
Đao mang bay vút tới, nhưng khi còn cách nhóm người Dược lão khoảng trăm trươngj thì bị một bóng đen chợt xuất hiện, chắp hai tay cứng rắn chặn lại.
"Phanh!"
Tuy đỡ được đao mang đó nhưng năng lượng khủng bố cũng đánh văng bóng đen kia xuống vùng núi bên dưới làm đất đá bay loạn xà ngầu, nhiều tiếng nổ lớn vang lên.
Khi một kích đó của Hồn Sát bị ngăn cản, tốc độ của đám người Dược Lão đột nhiên tăng vọt, lóe lên vài cái đã biến mất ở phía chân trời.
"Mà thôi, đám vô dụng đó chạy thì chạy, để cái mạng ngươi lại cũng được…" Thấy đám người Dược Lão chạy trốn thuận lợi, Hồn Sát nhướng mày, hắn cũng lười đuổi theo. Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn viên đan dược cửu phẩm trong tay Tiêu Viêm, tham lam nói: "Tiêu Viêm, đưa viên đan dược đó cho ta, ta sẽ cho ngươi chết êm ái. Nếu không ta sẽ rút linh hồn của ngươi ra rồi hành hạ chơi đùa mấy trăm năm cho ngươi được tận hưởng cảm giác sống không bằng chết."
Đối với những lời nói này của Hồn Sát, Tiêu Viêm cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Hắn bóp nát bình ngọc rồi lập tức bắt lấy viên đan dược vừa định chạy trốn nhét vào trong miệng.
"Oanh!"
Khi đan dược được nuốt vào, quần áo trên người hắn trực tiếp hóa thành tro tàn, Long Lân xuất hiện dưới làn da. Một cỗ năng lượng cuồn cuộn như thủy triều không ngừng trào ra từ trong cơ thể. Về sau, loại năng lượng này lại trực tiếp ngưng kết lại thành một bộ giáp bằng tinh thể trên người Tiêu Viêm.
"Năng lượng thật dồi dào!"
Dòng năng lượng cuồn cuộn không dứt làm cho thân thể Tiêu Viêm cũng run rẩy từng đợt, dược lực như những con cự long đang quẫy đạp tàn phá, điên cuồng ăn mòn từng bộ phận trong người hắn. Năng lượng đan dược cuồng bạo mạnh mẽ đến nỗi linh hồn cảnh giới Thiên cảnh đại viên mãn của hắn cũng không thể khống chế mà có chút mơ hồ.
"Hống!"
Vô số năng lượng điên cuồng trùng kích bên trong cơ thể Tiêu Viêm, cuối cùng bộc phát thành một tiếng gầm động trời, vang vọng không dứt quanh mảnh thiên địa này. Dưới sóng âm của tiếng gầm, những ngọn núi gần đó đều ầm ầm sụp đổ, thậm chí hai người Dược Thiên và Dược Linh còn suýt bị kẹt lại.
"Hắc hắc, thú vị. Nuốt cửu phẩm huyền đan lại không cần dược vật phụ trợ, hành động chẳng khác nào kẻ điên tự sát!"
Cảm thụ được năng lượng bạo phát trong cơ thể Tiêu Viêm, Hồn Sát hơi kinh ngạc rồi chợt lắc đầu cười lạnh nói: "Nhẹ nhàng không muốn thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác."
Tiếng nói vừa dứt, chi trong chớp mắt Hồn Sát đã tiến sát tới phía trước Tiêu Viêm. Huyết sắc đại đao trong tay xé rách không gian, lấy một tốc độ vô cùng kinh người chém về phía cổ Tiêu Viêm.
Huyết mang nhanh chóng phóng đại trong đồng tử Tiêu Viêm. Hắn nắm chặt tay lại ngưng tụ một chiếc trọng xích thật lớn từ năng lượng, không tránh không né mà trực tiếp cứng đối cứng với Hồn Sát. Nguồn: https://.vn
"Đang!"
Đao, xích va chạm tạo ra kình phong sắc bén khuếch tán ra xung quanh, san bằng cả vùng núi, cả đại địa đều trở nên run rẩy.
Tiêu Viêm bị đẩy lùi lại mấy trăm trượng, trong miệng ứa máu nhưng hai mắt của hắn lại phấn chấn dị thường. Một kích lúc trước tiêu hao nhiều năng lượng nhưng cảm giác nóng cháy trong thân thể đã giảm đi nhiều.
"Lại lần nữa!"
Thừa dịp dược lực trong cơ thể cuồn cuộn không dứt mà trào ra ngoài, Tiêu Viêm không hề ngán ngại Hồn Sát mà tiếp tục tiến tới. Hắn cũng không dùng bất kỳ đấu kỹ nào, chỉ giơ cao trọng xích trong tay, gầm lên một tiếng rồi đập xuống. Năng lượng cuồn cuộng ngưng tụ thành một mũi nhọn dài gần nghìn trượng bám trên thân xích. Xích mang quét qua, núi non đều bị bổ làm đôi.
"Đang đang đang!"
Đối mặt với thực lực tăng mạnh vì nuốt Cửu phẩm huyền đan của Tiêu Viêm, sắc mặt Hồn Sát có chút khó coi, Huyết Đao trong tay múa lên liên tục tạo thành vô số tàn ảnh để đỡ thế công của Tiêu Viêm. Nhưng mỗi lần trọng xích bổ xuống thì thân hình hắn lại rớt xuống mấy trăm trượng làm cho hắn rất khó chịu. Hắn không ngờ rằng sau khi trải qua đại chiến trong Dược giới mà Tiêu Viêm vẫn còn mạnh mẽ đến vậy.
"Ta muốn xem ngươi có thể kiêu ngạo đến khi nào, cửu phẩm huyền đan tuy cường hãn nhưng ngươi không có thời gian luyện hóa, năng lượng từ dược lực sẽ phá hủy thân thể ngươi, đến lúc đó ngươi lấy gì chiến đấu với ta chứ!"
Hồn Sát bình tĩnh phòng thủ đón đỡ thế công điên cuồng của Tiêu Viêm, hắn vừa đánh vừa cười lạnh nói.
Đối với lời nói của hắn, Tiêu Viêm không hề để ý mà vẫn cầm trọng xích gõ xuống tới tấp. Vẻ phấn chấn trong ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời Thần Nông sơn mạch cũng bị phá hủy đến mức không thể nhận diện.
"Đang!"
Lại một xích nặng như thái sơn đè xuống, cánh tay của Hồn Sát cũng phải tê buốt, hắn đã lùi hơn nghìn trượng, dọc đường đã chấn bay không biết bao nhiêu ngọn núi. Sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên khó coi.
"Ha ha, quá đã, hẹn ngày sau tái chiến!"
Sau khi đánh bay Hồn Sát, vẻ hưng phấn gần như điên cuồng trong mắt Tiêu Viêm đã biến mất, hắn ngửa cổ lên trời cười to một tiếng rồi huy động cốt dực sau lưng chạy trốn. Tại hướng mà hắn bay đến, một bóng đen đang nhanh chóng giữ lấy hai người Dược Thiên Dược Linh nhanh chóng bay về phía trước. Đó đúng là Bắc Vương được Tiêu Viêm chỉ huy thầm mang hai người đi khi hắn đang hấp dẫn sự chú ý của Hồn Sát.
"Phanh!"
Hồn Sát quay người đá vào ngọn núi phía sau làm nó nứt rạn rồi nổ tung. Lúc này thân hình hắn mới dừng lại được, sắc mặt âm hàn nhìn Tiêu Viêm đã chạy đi được một đoạn xa, gầm nhẹ: "Tiêu Viêm, cho dù ngươi chạy trốn đến đến đâu thì nhất định ta cũng sẽ tìm được, lóc thịt ngươi, rút hồn ngươi."
Mắng xong một câu oán độc, Hồn Sát liền phóng lên truy đuổi tạo thành một luồng quang mang đỏ như máu. Xem quyết tâm này là muốn giết bằng được Tiêu Viêm.