Đấu Phá Thương Khung

“Linh hồn Đế cảnh… Làm sao có thể?”

Vô số ánh mắt ngơ ngác nhìn vào thân ảnh trẻ tuổi nơi không gian thông đạo. Với định lực của Cổ Nguyên mà cũng phải hiện lên vẻ khó tin nơi gương mặt. Tuy nói linh hồn Đế cảnh không làm người ta hoảng sợ như cường giả Đấu Đế, nhưng dù sao đó cũng là Đế cảnh. Viêm Tẫn và Lôi Doanh tuy thực lực đã đạt tới Bát Tinh Đấu Thánh, nhưng linh hồn lực vẫn chưa cách nào đạt tới cảnh giới này. Bọn họ nhớ rất rõ, tại nửa tháng trước, linh hồn của Tiêu Viêm vẫn ở cấp độ Thiên Cảnh đại viên mãn…

Nửa tháng! Có thể làm được gì trong vòng nửa tháng? Một lần tu luyện ngắn ngủi cũng đã tiêu hao hết nửa tháng. Vậy mà Tiêu Viêm chỉ cần có nửa tháng để đem linh hồn lực biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất như vậy!

Nhận thấy bầu không khí xung quanh lặng ngắt như tờ, Tiêu Viêm cũng nhịn không được mà lắc đầu. Tuy nói ở ngoại giới chỉ trải qua khoảng nửa tháng, nhưng thân ở trong mộ, hắn đã trải qua gần hai năm, cho nên việc mà mọi người cảm thấy không tường tượng nổi thì hắn cũng chỉ đành cười khổ trong lòng. Hai năm tu luyện không ngừng nghỉ, lại thêm linh hồn lực mênh mông của Thiên Mộ chi hồn, cho nên hắn đạt đến cảnh giới này cũng không phải là chuyện quá mức không thể tưởng.

“Làm sao ngươi làm được chuyện đó?” Viêm Tẫn liếm liếm môi, rốt cục nhịn không được mà mở miệng hỏi. Tuy rằng bọn hắn không chủ tu linh hồn, nhưng dù sao, mất nhiều năm tu luyện như vậy mà linh hồn lực của họn hắn vẫn dừng lại ở Thiên Cảnh đại viên mãn, còn cách quá xa mới với tới linh hồn Đế cảnh cấp bậc.

“Tổ tiên Tiêu Huyền đã tặng cho ta một phần tạo hóa.” Tiêu Viêm cũng không nói rõ ràng.

Nghe vậy, Viêm Tẫn cùng Lôi Doanh khẽ giật mình rồi cười khổ lắc đầu. Đối với người này, bọn họ bội phục đến cực hạn. Quả nhiên không hổ là người từng là cường giả mạnh nhất Đấu Khí đại lục, đã chết nhiều năm như vậy mà vẫn còn năng lực khủng bố như vậy.

“Có phương pháp phục sinh cho Tiêu Huyền không?” Cổ Nguyên cũng dần tỉnh táo lại, mắt liếc về không gian sau lưng Tiêu Viêm, mở miệng nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm trầm mặc, khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “Tàn hồn Tổ tiên đã tiêu tán trong Thiên Mộ…”

Cổ Nguyên ngẩn người, nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Viêm, một lát sau mới khẽ thở dài. Tuy hắn không biết đến tột cùng là Tiêu Viêm đã trải qua chuyện gì nơi Thiên Mộ, nhưng có lẽ linh hồn cảnh giới của hắn có liên quan đến sự tiêu tán của linh hồn Tiêu Huyền. Nghĩ đến đây, thần sắc lão có chút phức tạp. Lão cùng Tiêu Huyền có mối quan hệ khá vi diệu, vừa là đối thủ cạnh tranh, cũng vừa là bằng hữu vì ngưỡng mộ tài năng. Lão biết, nếu như Tiêu Huyền không phải là tộc trưởng Tiêu tộc, thì hai người rất có thể trở thành mạc nghịch chi giao (bạn sinh tử, hiểu biết lẫn nhau). Chỉ đáng tiếc, thân phận của hai người khiến họ không thể hành sự theo ý mình. Trong lòng bọn họ, gia tộc thủy chung được ưu tiên ở vị trí đầu tiên.

“Ngày mai chính là kỳ hạn theo lời của Hồn tộc rồi…”

Cổ Nguyên xoa xoa tay, ngó Tiêu Viêm nói: “Ngươi định làm như thế nào?”

“Còn có thể làm gì? Vì cha, ta không có lựa chọn khác.” Tiêu Viêm lắc đầu, có chút cảm giác bất lực. Mặc kệ như thế nào thì hắn đều phải cứu cha ra, hoàn thành lời hứa với hai vị huynh trưởng.

Nghe vậy, Lôi Doanh cùng Viêm Tẫn cũng chỉ biết liếc nhìn lẫn nhau và thở dài. Họ hắn biết rằng chuyện này không thể trách cứ nhau được. Lực lượng Cổ tộc trong tay Tiêu Viêm vốn thuộc về Tiêu tộc, hắn tuyệt đối có quyền điều động. Hơn nữa, lúc này Tiêu Viêm ra tay đối phó với Hồn tộc, thì cũng coi như bọn họ có thêm một đồng minh mạnh mẽ. Đặc biệt là từ khi khi hắn trở ra từ Thiên Mộ, cả hai người bọn hắn cũng không dám coi Tiêu Viêm là tiểu bối nữa. Bọn hắn biết, dựa vào sự cường hãn của linh hồn Đế cảnh, nếu giao thủ thì Tiêu Viêm cũng chẳng ngán chi bọn họ.

Đối với câu trả lời của Tiêu Viêm, Cổ Nguyên không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ trầm ngâm một chút rồi nói: “Đã như vậy… chúng ta ngày mai lập tức khởi hành. Cường giả tam tộc sẽ đi cùng ngươi! Chỉ cần cứu được cha ngươi ra ngoài, chúng ta liền động thủ ngay. Bất luận như thế nào cũng phải đem Cổ Ngọc đoạt lại hoặc là hủy đi!”

Sắc mặt Cổ Nguyên cực kỳ nghiêm túc, bởi vì hắn biết nếu để Hồn tộc gom đủ Cổ Ngọc, mở ra động phủ của Đà Xá Cổ Đế thì Hồn Thiên Đế sẽ có cơ duyên đạt đến Đấu Đế. Đến lúc đó, trên thế gian này sẽ không còn người nào có thể chống lại hắn. Để liên quân của bọn họ đối chiến với Đấu Đế mà nói, không thể nghi ngờ là kiến lay cây, không chịu nổi một kích.

Đối với chuyện này, Tiêu Viêm cũng nhẹ gật đầu. Có tam tộc đi theo, cùng Hồn tộc đàm phán thì có thể tăng thêm chút cơ hội. Tuy nói linh hồn hắn đã đạt đến Đế cảnh cảnh giới, nhưng cũng không thể nói là Tiêu Viêm có thể cùng chí cường giả như Hồn Thiên Đế chống lại. Huống chi, cường giả Hồn tộc đông đúc như mây, cho dù Hồn Thiên Đế không đích thân ra trận, chỉ cần Hư Vô Thôn Viêm cùng với Hồn tộc tứ Ma Thánh cũng đã cho hắn đau đầu.

“Trong khoảng thời gian vừa qua, chúng ta đã truyền tin tức cho Thiên Phủ liên minh. Chắc hẳn ngày mai, nhân mã của các ngươi cũng sẽ đến Táng Thiên sơn mạch. Đến lúc đó, bốn phương liên hợp cũng không sợ Hồn tộc bọn chúng.” Cổ Nguyên nói.

Tiêu Viêm lần nữa gật đầu. Hiện tại thực lực của Thiên Phủ liên minh đã hiện ra phong mang. Không chỉ có nhân vật cấp bậc như Đan Tháp lão tổ, Tiêu Thần chống lưng, mà còn có linh hồn Đế cảnh cấp bậc của hắn. Bàn về thực lực chỉnh thể sẽ không kém so với hai tộc Viêm, Lôi bao nhiêu.

“Lúc ngươi tiến vào Thiên Mộ, ta đã tự mình kết nối thông đạo không gian liên kết ba tộc Viêm - Lôi - Cổ. Lần này, chỉ cần ba tộc có bất kỳ biến cố nào cũng đều có thể nhanh chóng quay về. Mà trong ba tộc cũng đặt vào trạng thái phòng bị cao nhất, tất cả trưởng lão đang bế quan cũng được mạnh mẽ gọi ra. Chỉ cần có lệnh, lập tức tụ tập!”

Thảm kịch của ba tộc Linh, Dược, Thạch đã để lại lời cảnh báo cho tam tộc còn lại. Bởi vậy, tất cả không gian thông đạo đều được Cổ Nguyên tự mình xuất thủ kiến tạo. Trên thế gian này, có lẽ không người nào có thể thần không biết quỷ không hay mà phá vỡ được không gian bình chướng do hắn thiết lập. Cho dù là Hồn Thiên Đế cũng không được, trừ phi hắn có thể chính thức đạt đến cấp bậc Đấu Đế!

“Ngươi đã thuận lợi xuất quan. Hôm nay mọi sự đã chuẩn bị tốt! Hiện tại, việc chúng ta cần làm là đợi đến ngày mai…”

Nghe Cổ Nguyên nói thế, sắc mặt mọi người cũng ngưng trọng hẳn lên. Bọn họ đều hiểu rõ, ngày mai sẽ có một cuộc đại chiến kinh thiên động địa diễn ra. Có lẽ trong mấy ngàn năm qua, đây là trận chiến có quy mô lớn nhất trên Đấu Khí đại lục này!

Màn đêm bao phủ Cổ giới. Ánh trăng mát lạnh, chiếu xuống từng tia nhu hòa…

Trong tiểu viện u tĩnh nơi rừng trúc, Tiêu Viêm đứng chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn lên bầu trời, sắc mặt có chút cảm khái cùng phức tạp. Bất tri bất giác, thời gian hắn từ Hắc Giác Vực đến Trung Châu đã hơn mười năm. Trong đoạn thời gian này, thiếu niên năm đó đã trải qua vô tận gió sương tẩy lễ…Từng bước một, từ một kẻ vô danh tiểu tốt biến thành một minh chủ liên minh!

Thứ giúp hắn chống đỡ cho đến bây giờ chính là chấp niệm, đó là niềm tin sẽ cứu thoát người cha đã mười mấy năm không gặp.

“Phụ thân, ngày mai chúng ta có thể đoàn tụ rồi…”

Bàn tay Tiêu Viêm khẽ miết nhẹ, một phiến ngọc cổ xưa liền hiện ra, phía trên Cổ Ngọc có một linh hồn quang điểm phóng ra hào quang yếu ớt. Hắn đưa ngón tay khẽ mơn trớn linh hồn quang điểm đó rồi ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Mặc dù hôm nay hắn đã trở thành cường giả để cho vô số người trên đại lục này phải ngước nhìn, nhưng Tiêu Viêm vẫn không hề quên nơi Ô Thản Thành nho nhỏ, có một thiên tài đột nhiên biến thành phế vật. Lúc mà vô số người mỉa mai cười nhạo thì trong ánh mắt cha hắn vẫn là sự sủng ái và hiền hòa, không bởi vì những bình luận của người ngoài mà có điểm lãnh đạm, ngược lại còn không ít lần tự trách bản thân.

Chịu đựng sự trào phúng hơn ba năm, Tiêu Viêm vẫn một mực kiên trì, cuối cùng hóa kén thành bướm. Tiêu Chiến hiển nhiên có tầm quang trọng không gì sánh nổi trong sự thành công của hắn.

“Hiện tại, Viêm nhi so với mong đợi của cha năm đó đã cao hơn rất nhiều rồi…” Tiêu Viêm thì thào tự nói.

Hắn cố gắng tu luyện, hôm nay rốt cuộc đã đứng trên đỉnh của Đại lục. Thế nhưng lại chưa thể đoàn tụ được với người cha luôn một mực chờ đợi và mong mỏi…

"Tiêu Viêm ca ca."

Lúc Tiêu Viêm đang thấp giọng thì thào, một thân thể mềm mại nhẹ nhàng nép vào lưng hắn, đôi tay trắng như ngọc ôn nhu vòng quanh eo, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ngẩng lên, làm cho ánh trăng kia cũng phải ảm đạm đôi phần.

“Nếu Tiêu thúc biết thành tựu hiện tại của huynh, nhất định sẽ rất vui mừng…”

Tiêu Viêm trở tay nắm chặt đôi tay ngọc của nàng. Sau khi thu liễm tâm tình, hắn xoay người lại, ôm thân ngọc của nàng vào trong lòng, rồi đột nhiên cười phá lên: “Năm đó khi còn bé, huynh đã từng nói với cha, nhất định sẽ cưới được Huân Nhi làm vợ. Khi đó cha huynh còn nghiêm khắc cảnh cáo không nên si tâm vọng tưởng, tuy nhiên huynh có thể nhìn ra, ông ấy đối với muội rất nuông chiều và yêu thích. Lần này, đợi đến sau khi cứu cha ra, huynh sẽ xin người chủ trì hôn lễ cho chúng ta.”

Huân Nhi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Tiêu Viêm, hai má có chút thẹn thùng, nhưng trong đôi mắt dịu dàng xinh xắn lại rộn lên hạnh phúc, rất nghe lời nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa làm cho người ta động lòng, nội tâm Tiêu Viêm liền nóng lên. Hắn cười hắc hắc ám muội, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại nhu nhuyễn của nàng. Trước ánh mắt thẹn thùng của Huân Nhi, Tiêu Viêm cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át… Cuối cùng, Tiêu Viêm kìm không được mà vung tay lên, cửa phòng im ỉm liền tự động mở ra. Cả hai chợt lóe lên và lướt nhanh vào trong. Sau một tiếng ‘Phịch’ ngắn ngủi, cánh cửa phòng lại đóng chặt lại.

Trong đêm dần yên tĩnh, cảnh xuân sắc tràn ngập trong phòng… Nhấp nhô, nhấp nhô… (đoạn này bị cắt 1000 chữ J)

Hôm sau, khi ánh sáng đầu tiên từ trên trời chiếu rọi. Cổ tộc vốn luôn yên tĩnh lại vang lên từng đợt rít gió trên bầu trời. Rất nhiều luồng khí tức cường hãn nhanh chóng dâng lên.

Đại chiến cuối cùng cũng đến!!!...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui