Đấu Phá Thương Khung

"Ở ngoài Thạch Mạc thành, mặt trời treo lơ lửng trên cao, bên dưới các đoàn viên của Mạc Thiết dong binh đoàn vẫn cẩn thận như cũ tìm kiếm dấu vết.

" Đại ca, ngươi có phát hiện thấy mấy ngày hôm nay, tựa hồ ngay cả một cái bóng của người trong Sa Chi dong binh đoàn cũng không thấy." Đứng ở một chỗ trên cồn cát, Tiêu Lệ quét tầm mắt ra xung quanh, sau một lúc lâu, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu qua một bên nói với Tiêu Đỉnh.

Aa, không chỉ có nơi này, ngay cả trong Thạch Mạc thành, số người của Sa Chi dong binh đoàn cũng ít đi rất nhiều, hơn nữa theo tin tình báo của ta, tối ngày hôm qua, tên Ma Tinh dường như đã chết. Bất quá Sa La lại rất bình tĩnh, không có nổi giận, tựa như là không biết chuyện gì vậy." Tiêu Đỉnh nhãn đồng thoáng hiện ra một tia tiếu ý, mỉm cười nói: "Tiểu Viêm tử này càng ngày lại càng làm người ta nhìn không thấu a. Đối đãi với Sa Chi dong binh đoàn như vậy, nhưng Sa La ngay cả một cái rắm cũng không dám đánh, sách sách, cái này đòi hỏi phải có thực lực như thế nào chứ? Thật không biết hắn như thế nào mà làm được?"

"Đích xác có chút làm cho người ta không nói được lời nào. Ài, ngắn ngủi mấy năm không gặp, tiểu gia hỏa này càng ngày càng thần bí." Tiêu Lệ gật đầu, cười khổ nói.

Tiêu Đỉnh cười khẽ, quay đầu đi, ánh mắt quét về một chỗ nghỉ ngơi ở trên cồn cát không xa, nơi đó, một thiếu niên không tiến vào trong lều vải né tránh ánh mặt trời mà là đang phơi nắng nhìn chằm chằm vào mặt trời chói chang, ngồi xếp bằng trên những hạt cát nóng bỏng, chậm rãi hấp thu năng lượng hỏa thuộc tính đậm đặc xung quanh, mồ hôi tùy ý từ trên trán chảy xuống như nước làm ướt đẫm cả quần áo.

"Trước kia khi còn bé hắn thiên phú mặc dù khiến người ta kinh sợ, bất quá điều đó cũng khiến hắn ít đi một phần kiên trì cùng bền bỉ. Ta nghĩ ba năm làm phế vật, mặc dù hắn phải nhận tất cả những khinh thường cùng trào phúng, nhưng nếu nhìn xa một chút, nếu không nếm phải những thứ đó thì sao hắn có thể tiến vào hàng ngũ cường giả được. Ít nhất hắn cũng sẽ không có ý chí quyết tâm một mình đến Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc tiến hành khổ tu như ngày hôm nay." Nhìn thiếu niên đang tựa hồ không để phí một giây thời gian, Tiêu Đỉnh khẽ thở dài một tiếng,cảm thán nói.

"Ân". Nghe vậy, Tiêu Lệ cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu. Muốn trở thành cường giả chân chính, thiên phú tất nhiên trọng yếu, nhưng nếu không có kiên trì bển bỉ, cuối cùng thành tựu cũng không thể tới đỉnh cao. Đấu Khí đại lục rất lớn, thiên tài cũng không ít, nhưng đỉnh cao cường giả lại chỉ có thể đếm được mấy người mà thôi.

Cho nên, thời kì phế vật hồi đó ảnh hưởng đến con đường trở thành cường giả của Tiểu Vũ sau này, sẽ ngày càng rõ ràng. Có lẽ đến lúc đó hắn sẽ hiểu được, ba năm thời gian làm phế vật cũng phải chỉ là đả kích, mà là một mấu chốt để hắn có thể ma luyện cả đời.

"Đoàn trưởng! Tiểu đội số ba tựa hồ phát hiện dấu vết của một thông đạo."

Lúc hai người Tiêu Đỉnh đang thay nhau cảm thán, một bóng người xa xa đột nhiên chạy đến, hưng phấn cao giọng hô.

"Phát hiện rồi" Nghe thanh âm này, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ vẻ mặt sửng sốt, khuôn mặt chợt nảy lên mừng như điên, cùng nhau liếc mắt một cái, sau đó đem ánh mắt di chuyển đến cồn cát, chỉ thấy lúc này Tiểu Vũ cũng đã mở mắt ra, trên khuôn mặt đã biểu lộ kinh ngạc cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

Nghe thanh âm, Tiêu Viêm thoáng sửng sốt một hồi, sau đó vội vã từ trạng thái tu luyện thoát ra, phủi phủi cát vàng trên người, vội vàng hướng tới bóng người nọ chạy đến hỏi thăm: "Phát hiện thông đạo à?"

"Hắc hắc. Hình như là phát hiện thấy dấu vết. Lấy kinh nghiệm của chúng ta mà xét thì rất có thể đó là thông đạo ẩn dưới thông đạo." Tên dong binh vừa chạy đến hé miệng cười nói.

"Hảo!" Bàn tay vui mừng lẫn sợ hãi vỗ một cái mạnh. Tiêu Viêm không thể kìm hãm thúc giục nói:"Đi nào, nhanh dẫn ta đến xem!"

"Được rồi." Tên dong binh nhanh chóng quét qua Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ rồi vội vã quay đầu dẫn đường.

Đi theo tên dong binh dẫn đường khoảng vài phút, chỉ thấy một đám đông đang tụ tập quanh một vết lõm sâu xuống dưới, xì xầm bàn tán.

"Tránh ra. Tránh ra." Tên dong binh dẫn đường kêu to gạt những người xung quanh ra thành một lối đi. Tiêu Viêm theo lối đó đi vào, có chút vui mừng lẫn sợ hãi,hắn phát hiện nơi chỗ lõm có một cái động khẩu rộng chừng nửa thước được các dong binh đào ra. Con mắt liếc vào bên trong động khẩu chỉ thấy một mảnh tối om như mực, hơn nữa lại có nhiệt khí nhàn nhạt từ đó bốc lên.

"Là nơi này sao?" Tiêu Viêm chỉ vào hắc động hỏi.

"Đúng vậy, động khẩu nơi này vốn bị cát vàng ngăn chặn, nếu không phải Thanh Lân nhận thấy nơi này có một chút khí tức khác thường, chúng ta cũng thật khó có thể phát hiện ra." Một người dong binh cười lớn trả lời.

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm liếc về Thanh Lân ở phía đối diện, phát hiện tiểu cô nương lúc này người dính đầy cát vàng, song khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn lại tràn đầy một vẻ vui mừng.

Nhận thấy ánh mắt của Tiêu Viêm đảo đến, Thanh Lân liếc trộm một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tên một tia ngượng ngùng, chợt hướng về phía hắn mở to hai con mắt đẹp đẽ.

"A, tiểu nha đầu, tốt lắm." Giơ ngón cái lên hướng về phía Thanh Lân, nhìn tiểu cô nương khuôn mặt nở nụ cười xán lạn, Tiêu Viêm khuôn mặt cười nhu hòa, chậm rãi bước tới trước cái động khẩu đen kịt, bàn tay cầm một viên Nguyệt Quang thạch ném vào bên trong động khẩu.

Nguyêt Quang thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lăn lóc mấy cái rồi từ từ biến mất.

Nhìn Nguyệt Quang thạch nhanh chóng biến mất, Tiêu Viêm nhíu mày nhẹ giọng nói:"Xem ra cái thông đạo này cũng không thông thẳng a."

"Ân, lúc trước chúng ta cũng đã cho người dò xét qua. Phía dưới thông đạo này có ít nhất mười nhánh nhỏ, mỗi cái đều quanh co khúc khuỷu như mình con rắn uốn." Tên dong binh lúc trước dẫn đương cười khổ trả lời.

"Như vậy a…" Tiêu Viêm chau mày khổ não.

"Có cần ta phái người xuống dò xét một chút không?". Tiếng cười của Tiêu Đỉnh từ phía sau truyền đến.

Quay đầu lại, Tiêu Viêm nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ lắc đầu nói:"Phía dưới này không biết còn có cái gì nguy hiểm không? Mạc Thiết dong binh đoàn tổn hao nhiều nhân lực tìm kiếm giúp đệ như vậy, đệ đã rất hài lòng rồi. Nếu lại để bọn họ tiến vào trong tìm kiếm, lỡ có gì đột xuất xảy ra khiến họ bị tổn thương, sẽ khiến đệ hối hận vô cùng."

"Aa, Tiêu Viêm tiểu huynh đệ không cần lo lắng. Mạc Thiết dong binh đoàn chúng ta không có hạng người tham sống sợ chết đâu." Những đoàn viên Mạc Thiết dong binh đoàn chung quanh cười lớn nói.

"Như vậy đi, ta sẽ chọn lựa mười người thực lực kha khá, sau đó cùng ngươi đi xuống xem một chút. Dù sao để ngươi đi xuống một mình chúng ta cũng không yên tâm. Nếu lỡ để ngươi xảy ra chuyện gì chắc phụ thân từ Ô Thản thành chạy đến trực tiếp làm thịt bọn ta mất." Tiêu Đỉnh trầm ngâm một hồi, khẽ cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Viêm do dự một hồi, cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, thoáng trầm mặc, trầm giọng nói: "Bất quá nếu bên dưới có sự cố gì xảy ra, ta hi vọng đại ca các ngươi có thể nhanh chóng mang theo người rút lui trước, về phần an toàn của ta, không cần lo lắng…"

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt ngưng trọng, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Trải qua đêm Tiêu Viêm đem vấn đề Sa Chi dong binh đoàn giải quyết, bọn họ đối với thực lực của hắn không có điều gì hoài nghi.

"Thiếu gia…Bên trong thông đạo phía dưới có ẩn tàng một ít hơi thở của người nửa năm trước từng tới, ta nghĩ nếu mang ta theo ngài, hẳn sẽ tìm được thông đạo chính xác." Ngay lúc Tiêu Viêm chuẩn bị hành động, thanh âm của Thanh Lân vang lên, làm cho hắn vô cùng vui mừng lẫn sợ hãi.

"Thật chứ?" Rất nhanh quay đầu lại, Tiêu Viêm dừng bên cô bé búp bê đáng yêu mừng rỡ nói.

"Ân". Nhìn thấy Tiêu Viêm mừng rỡ, Thanh Lân nhẹ nhàng che miệng cười, khẽ gật đầu.

"Tiểu nha đầu đúng là được việc, haha." Phóng qua động khẩu, Tiêu Viêm vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của Thanh Lân, nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ khẽ cười nói:"Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu đi thôi."

"Aa, hảo." Tiêu Đỉnh cười gật đầu, ánh mắt quét chung quanh một vòng, sau đó điểm ra vài cái tên, đối với những người còn lại trầm giọng phân phó:"Chờ sau khi chúng ta tiến vào trong đó, gia tăng phòng ngự chung quanh, tuyệt đối không để người ta quấy rối. Loại sa tầng này không kiên cố lắm, nếu một người không cẩn thận, làm cho sa tầng sụp đổ, sợ rằng sẽ chôn sống tất cả những người bên trong."

"Đoàn trưởng yên tâm đi. Trong thời gian này nếu có ai dám tiến vào khu vực này, mặc kệ hắn là ai, chúng ta chỉ có nước hạ thủ tàn nhẫn!" Nghe được Tiêu Đỉnh ra lệnh, thành viên Mạc Thiết dong binh đoàn chung quanh nhất thời vẻ mặt hung hăng cùng nhau đáp lại.

"Nhị đệ, sau khi chúng ta xuống cần một người ở trên này chỉ huy. Nếu như không có người chỉ huy, ta rất không yên tâm." Phân phó mọi người xong, Tiêu Đỉnh vẫn có cảm giác không tin tưởng được, lần nữa nghiêng đầu nói với Tiêu Lệ.

Nghe vậy, Tiêu Lệ vốn đang chuẩn bị đi theo chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu.

Đem hết thảy mọi chuyện phân phó thỏa đáng, Tiêu Đỉnh lúc này mới lấy một sợi dây, kiểm tra độ chắc chắn rồi cột vào một cọc gỗ, đồng thời cầm đầu kia đi vào trong động. :

"Thông đạo này cũng không quá dốc, sợi dây này chỉ là dùng khi vạn nhất phía dưới có người kêu lên thì phải nhanh chóng kéo chúng ta ra." Vỗ vỗ tay, Tiêu Đỉnh cười nói.

Nhìn được ngay cả chuyện này cũng đã được Tiêu Đỉnh chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Viêm chỉ còn biết cười trừ dẫn đầu đoàn người tiến vào hắc động, một tay vẫy vẫy Thanh Lân.

Nhìn thấy động tác của Tiêu Viêm, Thanh Lân liền vội vã chạy lại, đôi nhãn đồng màu bích lục nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm.

Ánh mắt thô lược đảo qua cặp nhãn đồng mê người kia Tiêu Viêm lại sợ hãi than trong lòng một cái, sau đó vươn tay kéo Thanh Lân lại vào trong lòng mình, mỉm cười nói:"Đợi ngươi chỉ đường đó."

Bị Tiêu Viêm kéo vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân dần dần ửng đỏ, ôn nhu gật đầu.

"Chư vị, đi thôi." Nhẹ giọng cười cười, Tiêu Viêm gật đầu với Tiêu Đỉnh, sau đó cầm lấy đầu sợi dây, kích động tiến vào cửa sơn động đen kịt.

"Dị hỏa, phía dưới thật sự có sao? Mong rằng không khiến ta thất vọng…" Thân thể cấp tốc lướt nhanh trong thông đạo, Tiêu Viêm trong lòng nắm thật chặt Thanh Lân, thấp giọng lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui