Đấu Phá Thương Khung

Dưới vô số ánh mắt, trên quảng trường hai đạo nhân ảnh riêng rẽ đều ngẩng đầu mà đứng, thân hình cao ngất làm nổi bật lên khí chất riêng biệt bất đồng, cũng có vẻ khí vũ hiên ngang. Trong lúc nhất thời làm cho quảng trường bên dưới không ít nữ sinh Nội Viện con ngươi phải tỏa sáng.

Đứng giữa hai người Tiêu Viêm, Hách trưởng lão một thân quần áo mộc mạc, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng bề ngoài nhìn qua thân thể lại cường tráng không thua gì người trẻ tuổi. Khuôn mặt có một ít nếp nhăn mặc dù bởi vì không khí hào hứng của hôm nay mà hơi có chút ý cười, nhưng từ nhãn tình trầm ổn mơ hồ hiện ra của ông mà xét, vị Hách trưởng lão này thật là có chút cảm giác thiết diện giống như lời Lâm Diễm.

Lại lần nữa nhẹ ho khan một tiếng, thanh âm ẩn chứa đấu khí hùng hậu đem âm thanh xung quanh áp chế. Ánh mắt nhìn quanh toàn trường, Hách trưởng lão lúc này mới chậm rãi lấy ra từ trong nạp giới một quyển trục màu vàng phong cách cổ xưa, nhàn nhạt cười nói:

- Lão phu xưa nay đối với luyện đan cực kì cảm thấy hứng thú, nhưng bởi vì điều kiện trở thành Luyện Dược Sư hà khắc kia, cho nên chỉ có thể buồn bực mà bỏ qua. Hôm nay có thể đến chủ trì công đạo cho cuộc tỉ thí luyện đan thật khó khăn mới xuất hiện trong Nội Viện này, cũng là cực kì vui mừng. Bất quá chư vị cũng biết thanh danh thường ngày của lão phu, cho nên, mời đem một ít hoài nghi về tính công bình của cuộc thi bỏ qua đi.

Nghe được lời Hách trưởng lão nói, quảng trường phía dưới nhất thời vang lên từng trận hò hét đáp trả. Hiển nhiên, danh dự công chính ông có được bên trong Nội Viện là việc mọi người đều biết.

- Đề thi tỉ thí hôm nay, là lão phu tự mình chọn lựa, cho đến hiện nay, Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều chưa từng biết bọn họ cần phải luyện chế cái gì.

Âm thanh hô ứng bên dưới làm cho ý cười trên mặt Hách trưởng lão cũng nhiều hơn một chút, bàn tay nhè nhẹ vỗ trên quyển trục, sau đó dưới sự soi mói của mọi người, nghiêng đầu cười nói với hai người Tiêu Viêm:

- Nói trước, đề thi này có chút khó khăn… Không biết hai vị có dám tiếp không?

Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Hàn Nhàn đều ngẩn ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Hàn Nhàn dẫn đầu ôm quyền cười nói:

- Mặc kệ trưởng lão tuyển chọn đề thi thế nào, Hàn Nhàn cũng sẽ cố hết toàn lực!

Hắn tự tin mình là tứ phẩm Luyện Dược Sư, lúc ngẫu nhiên đạt đến trạng thái đỉnh phong thậm chí có thể miễn cưỡng luyện chế ngũ phẩm đan dược. Đương nhiên, chỉ là xác xuất thành công này có vẻ hơi nhỏ chút. Hơn nữa, xem ra đề thi Hác trưởng lão chọn ra thật sự là thuộc loại cấp bậc khó khăn này. Hắn đồng dạng tự tin, nếu như bại, cũng sẽ tốt hơn so với Tiêu Viêm.

Một bên, Tiêu Viêm mỉm cười, đồng dạng gật đầu, vẫn chưa có phản ứng gì.

- Hảo, hai vị hào khí không tệ. Làm quản lý giả của Nội Viện dược phương quản lý khố, ta cũng có quyền lấy ra phương thuốc. Hôm nay để cảm tạ hai vị trình diễn Luyện Dược Thuật cho chúng ta đại khai nhãn giới, phương thuốc này, liền xem như là lễ vật tặng cho các vị.

Hách trưởng lão vuốt râu cười cười, đem quyển trục hướng về phía hai người giơ lên, cười nói:

- Ai xem trước?

- Hàn Nhàn học trưởng trước đi.

Tiêu Viêm khẽ cười nói.

- Một khi đã như vậy, phải đa tạ Tiêu Viêm niên đệ rồi.

Hàn Nhàn ảm đạm cười, cũng không từ chối, từ trong tay Hách trưởng lão tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra, đôi mắt dần nhắm lại, linh hồn lực lượng phá thể mà ra, sau đó xâm nhập vào bên trong quyển trục, thu hoạch tư liệu luyện dược cực kì phức tạp bên trong.

Tại trước mắt bao người, theo tư liệu dược phương bị ấn chiếu vào trong đại não, ý cười trên khuôn mặt Hàn Nhàn cũng chậm rãi thu liễm, đến cuối cùng, thậm chí còn có chút ý vị khó coi bên trong.

Mà nhìn sắc mặt Hàn Nhàn biến hóa như vậy, trong quảng trường phía dưới, nhất thời vang lên tiếng cúi đầu nói nhỏ, trong từng đạo ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Hiển nhiên, bọn họ đều có chút không rõ lắm trong đó phát sinh chuyện gì.

- Tựa hồ có điểm không đúng…

Dưới quảng trường, Hổ Gia nhíu mày, nói với đám người Huân Nhi bên cạnh.

- Xem một chút…

Huân Nhi trong lòng cũng xẹt qua chút thấp thỏm, bất quá lại cố gắng trấn định mỉm cười nói.

Trên quảng trường, lông mày Tiêu Viêm cũng vì sắc mặt của Hàn Nhàn mà hơi nhíu lại. Tình huống này xem ra, phương thuốc kia tựa hồ có vấn đề đây… Chẳng lẽ đúng như lời Hách trưởng lão, dược phương này cực kì khó khăn? Mà lại khó khăn đến ngay cả tứ phẩm Luyện Dược Sư Hàn Nhàn sắc mặt cũng khó coi đến trình độ này?

Dưới vô số ánh mắt chăm chú nghi hoặc, sau một lúc lâu, linh hồn lực lượng của Hàn Nhàn rốt cuộc từ trong phương thuốc lui về, đem phương thuốc đưa cho Hách trưởng lão, miễn cưỡng cười nói:

- Trưởng lão lựa chọn đề thi quả nhiên khó khăn, Hàn Nhàn chỉ có thể làm hết sức.

- Người tuổi trẻ luôn muốn khiêu chiến cực hạn mà.

Hách trưởng lão cười cười, bên trong nét cười lại có thêm một chút gian trá nhàn nhạt, nắm quyển trục, chuyển hướng đưa cho Tiêu Viêm. - .

Tiếp nhận phương thuốc, Tiêu Viêm không chần chờ, đem nó mở ra, linh hồn lực lượng bay nhanh xâm thực vào trong.

Nhìn thấy Tiêu Viêm lấy dược phương, Hàn Nhàn ở một bên trong mắt không khỏi hiện lên một chút cười lạnh. Phương thuốc này đến hắn cũng phải bất đắc dĩ cười khổ, huống chi một tên Tiêu Viêm?

Hàn Nhàn hơi có chút thấy người gặp hoạ mà vui nhìn Tiêu Viêm, chờ mong một màn sắc mặt hắn trở nên khó coi, nhưng mà hai phút qua đi, trên khuôn mặt Tiêu Viêm, tịnh không xuất hiện cái vẻ chật vật khó coi giống như hắn lúc trước, mà chỉ hơi nhiều hơn một phần ngưng trọng cùng kinh dị.

"Tiểu tử này lòng dạ thật sâu, không ngờ có thể dưới tình huống kinh hãi như vậy, còn che giấu được xảo diệu như thế. Hừ, bất quá giả bộ như vậy, tới lúc luyện đan, tự nhiên sẽ bất công tự phá thôi." Biểu hiện trấn định nơi Tiêu Viêm làm cho Hàn Nhàn nhíu nhíu mày, chỉ đành cười lạnh châm chọc trong lòng.

- Xem ra tình huống cũng không phải hỏng bét…

Bên dưới quảng trường, Huân Nhin nhìn thấy khuôn mặt tiêu Viêm toát ra một chút trịnh trọng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói.

Ngô Hạo, Hổ Gia, Lâm Tập ba người ở một bên đều xoa xoa tay. Luyện đan chưa tới lúc cuối cùng thì chưa thể nói được gì, hiện tại nói gì cũng đều có chút vô lực.

Dưới ánh mắt chú ý của toàn trường, sau vài phút, linh hồn lực lượng của Tiêu Viêm cũng từ trong dược phương lui ra. Sờ sờ cái đầu bị nhồi nhét tin tức khổng lồ muốn phát trướng, đem dược phương trả lại cho Hách trưởng lão ở một bên, khẽ cười nói:

- Hách trưởng lão cũng thật là hơi làm khó chúng ta, có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược này, xem như là một ngũ phẩm Luyện Dược Sư xác xuất thành công cũng không được bao nhiêu.

- Ngũ phẩm đan dược?

Nghe được lời toát ra từ miệng Tiêu Viêm kia, mọi người phía dưới không khỏi một trận kinh ngạc xôn xao, giờ mới hiểu vì cái gì lúc trước sắc mặt Hàn Nhàn lại cũng trở nên khó coi như vậy. Ngũ phẩm đan dược, đây chính là phẩm cấp mà ngũ phẩm Luyện Dược Sư mới có thể nhúng tay đó. Mặc dù hắn là đẳng cấp tứ phẩm, nhưng luyện chế loại đan dược này, không thể nghi ngờ thất bại cũng phải đạt đến trên bảy tám mươi phần trăm.

- Ha ha, nếu muốn thi, tự nhiên là phải thi lớn một chút chứ… Ngũ phẩm đan dược này luyện chế có chút khó khăn, nếu thật không được, cùng lắm là luyện chế thất bại cả thôi.

Hách trưởng lão cười nói.

Tiêu Viêm không nói gì. Đan dược ghi lại bên trong dược phương, là một loại ngũ phẩm đan dược tên là Long Lực Đan. Loại đan dược này có thể làm cho người phục dùng trong khoảng thời gian ngắn có được lực lượng cực kì mạnh mẽ, loại lực lượng này cùng biên độ đấu khí không quan hệ, mà là một loại lực lượng cực kì thuần túy bên trong cơ thể. Bởi vậy, Long Lực Đan này thuộc loại đan dược có tác dụng trực tiếp tăng phúc thực lực, thành ra luyện chế so với ngũ phẩm bình thường còn muốn khó khăn hơn một chút. Loại đan dược này, đừng nói Hàn Nhàn, ngay cả Tiêu Viêm cũng cảm thấy có chút khó giải quyết. Hắn không nghĩ tới Hách trưởng lão trước mặt này thế mà lại lựa chọn loại đề thi khó khăn như thế. Loại đan dược cấp biệt này, cho dù là bên trong Luyện Dược Hệ, có thể thành công luyện chế ra sợ rằng cũng chỉ có vài người phượng mao lân giác thôi.

Hách trưởng lão nhàn nhạt cười, cũng chẳng quản sắc mặt hai người, mở rộng quyển trục, đem đẳng cấp của Long Lực Đan cho đến một ít vẻ ngoài đọc ra giới thiệu.

Mọi người bên dưới, sau lúc nghe được hiệu quả của đan dược này có thể chấn phúc lực lượng, liền nhịn không được con mắt hơi lóe, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không hổ là ngũ phẩm đan dược, thậm chí có hiệu quả kì dị như thế.

- Lão gia hỏa này, rốt cuộc là đến chủ trì công đạo hay là tới đảo loạn đây? Thế mà lại để hai tiểu bối luyện chế ngũ phẩm đan dược…

Một ít trưởng lão quan khán tỉ thí phía trước sau khi nghe được đẳng cấp của đề mục rồi, đều không khỏi thầm thầm thì thì.

- Nếu đề mục tỉ thí hai vị đều đã biết, vậy mời bắt đầu đi.

Hách trưởng lão cất kĩ quyển trục, bàn tay vung lên, hai miếng vải đen trong quảng trường liền bị một trận cuồng phong cuốn bay, lộ ra hai thạch thai bên dưới, cùng với các loại dược tài đầy trên mặt thạch thai.

- Dược liệu của mỗi người, đều là ba phần. Bởi vậy, mỗi người các ngươi có ba lần cơ hội, trong ba lần cơ hội này, ai luyện chế thành công trước liền thắng lợi.

Chỉ vào thạch thai, Hách trưởng lão chậm rãi nói.

- Vậy nếu như đều thất bại thì sao? Chẳng lẽ không phân thượng hạ sao?

Nghe vậy, Hàn Nhàn khẽ nhíu mày nói. Đối với cái gọi là Long Lực Đan này, hắn cũng không nắm chắc bao nhiêu. Mà một khi luyện chế thất bại, chính mình chẳng phải là cùng Tiêu Viêm không sai biệt nhiều? Điều đó đối với hắn mà nói, không nghi ngờ là có chút không công bằng, mặc dù đây là hắn tự mình nhận vậy…

- Nếu không thể luyện chế thành công, vậy thì ít nhất cũng có thất bại phẩm của luyện đan chứ. Do vậy, cũng có thể có chút manh mối chi tiết.

Hách trưởng lão cười nói. Bởi vì hứng thú đối với Luyện Đan Thuật, cho nên hắn đối với từng bước luyện đan cũng hết sức rõ ràng.

Nghe được Hách trưởng lão nói như vậy, Hàn Nhàn mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn tự tin cho dù không luyện chế ra thành đan, cũng có thể tính thất bại phẩm. Vậy cũng đã tuyệt đối xuất sắc hơn so với Tiêu Viêm.

- Tiêu Viêm, ngươi có dị nghị gì không?

Hách trưởng lão quay về Tiêu Viêm dò hỏi.

Tiêu Viêm mỉm cười lắc lắc đầu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Nhàn một cái, trừ trong mắt hắn nhìn ra một chút cười lạnh nhàn nhạt, lập tức đuôi mày khẽ nhướng, liền xoay người quay về một thạch thai trong quảng trường đi đến.

Sau đó, Hàn Nhàn chỉ là hướng về quảng trường bên dưới khẽ tiêu sái khom người, cũng xoay người bước nhanh đến một thạch thai khác. Thời điểm đi ngang qua bên người Tiêu Viêm, cước bộ hắn thoáng chậm một chút, nhẹ giọng cười:

- Tên gia hỏa vờ trấn định, ta chờ thất bại của ngươi.

- Ta cũng thế.

Tiêu Viêm mỉm cười, bước lên phía sau thạch thai.

Sự bình thản của Tiêu Viêm làm cho nét cười lạnh trên khuôn mặt Hàn Nhàn càng đậm thêm một ít, khóe miệng khẽ thu, cũng không thèm nhắc lại, lắc mình đi vào sau thạch thai.

Nhìn thấy song phương đều đã chuẩn bị xong xuôi, Hách trưởng lão trên khuôn mặt ý cười cũng nồng đậm hơn nhiều, xoay người lại, hướng tới quảng trường đông nghìn nghịt, cao giọng vang dội quanh quẩn trong quảng trường.

- Tỉ thí, hiện tại bắt đầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui