Đấu Phá Thương Khung

Ở tại một nơi hẻo lánh không có bóng người cách nội viện không xa, lúc này có không ít bóng người, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắc bào thanh niên hiện đang mỉm cười. Vì sắp đến lúc ly biệt nên không khí có chút trầm xuống.

"Hôm nay ngươi quyết định rời đi sao?" Tô Thiên đứng trước mặt Tiêu Viêm, khẽ thở dài một tiếng rồi mở miệng nói.

"Ha hả, mọi việc của Nhị ca đã tạm ổn, giờ là lúc ta cần phải đi rồi." Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua mấy khe núi hẻo lánh, dừng lại trên vài khuôn mặt quen thuộc bên kia, một lát sau, cười nhẹ một tiếng, nói: "Mọi người nên dừng ở đây, chỉ là không nghĩ tin tức ta rời đi ở bên trong viện lan ra, làm cho cảm xúc mọi người trong Bàn Môn không vui."

Ngô Hạo cùng Hổ Gia đám người yên lặng gật đầu, Tiêu Viêm sắp rời đi, lúc này làm cho bọn họ cảm xúc quả thật cũng có một chút không cao hứng.

"Đại trưởng lão mấy năm nay đa tạ ngài chăm sóc ta, Tiêu Viêm suốt đời không quên ân tình của ngài." Ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng sang Tô Thiên, Tiêu Viêm hướng về phía hắn cúi người hành lễ, rất thành thật nói.

Tô Thiên khoát tay, bàn tay chợt vỗ bả vai Tiêu Viêm, cười nói: "Tiểu tử này, chuyến này cẩn thận một chút! Ta sẽ phái người chú ý tới Tiêu Môn, chờ khi ngươi trở về sẽ thấy một Tiêu Môn vẫn như cũ."

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, lui ra phía sau hai bước, ôm quyền đối với mọi người trầm giọng nói: " Ba năm ở chung cùng các vị, tình cảm của mọi người Tiêu Viêm sẽ không quên, ngày sau nếu gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần Tiêu Viêm còn sống, mọi người cứ việc đến Gia Mã Đế Quốc tìm ta!"

Tiêu Viêm lời nói lúc này thoáng mang theo vài phần phong cách giang hồ ở Hắc Giác Vực. Điều này làm cho mọi người vui hẳn lên, quên đi buồn phiền bởi vì ly biệt, bầu không khí cũng thoáng vui vẻ lên một chút.

"Tiêu Viêm, chờ ta cùng Hổ Gia tốt nghiệp, hơn nữa đột phá tới Đấu Vương cấp bậc, chúng ta liền đi Gia Mã Đế Quốc tìm ngươi, đến lúc đó sẽ tới giúp ngươi một tay!" Trên khuôn mặt của Ngô Hạo lộ ra một chút tươi tỉnh cười nói.

"Đến lúc đó Tiêu Viêm ta chắc chắn sẽ cùng các ngươi không say không về, coi như đền bù lỗi ta vội vàng ly biệt ngày hôm nay!" Tiêu Viêm cười to một tiếng rồi nói.

"Có thể đi được chưa?"

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên cao truyền xuống, mọi người ngẩng đầu lên, khi ánh mắt nhìn thấy bộ mặt tuyệt đẹp và lạnh lùng của Mỹ Đỗ Toa thì tất cả ở trong lòng đều tán thưởng, chợt vội vàng dời tầm mắt đi, Tô Thiên cùng các cường giả khác đều có chút kiêng kị nữ nhân này, huống chi là bọn họ. :

Thấy Mỹ Đỗ Toa thúc giục mình, Tiêu Viêm cười cười, cũng là không nán lại lâu nữa, hướng mọi người chắp tay, cười vang nói: "Các vị bảo trọng, hôm nay cáo biệt, ngày sau nếu có duyên sẽ tái kiến!" Dứt lời, Tiêu Viêm quay đầu đối với Lâm Diễm, Lâm Tu Nhai, Liễu Kình còn có Tử Nghiên bốn người ở bên cạnh phất tay.

"Đi thôi!"

Nghe Tiêu Viêm nói xong, cả bốn người cũng khẽ gật đầu, hướng mọi người ôm quyền chào từ biệt. Ở sau lưng hai cánh đấu khí dần dần hiện lên, hai cánh vẫy động thân hình chậm rãi bay lên không.

"Tiêu Viêm... Cẩn thận một chút có gặp chuyện gì đi nữa cũng không nên lỗ mãng!" Nhìn Tiêu Viêm triệu hồi ra đôi cánh lửa màu xanh hoa lệ dần dần bay lên không, Tiêu Ngọc rốt cục cũng nhịn không được từng bước tiến lên, vành mắt có chút đỏ hoe nói.

"Ha hả, các ngươi cứ yên tâm. Chờ ta giải quyết xong chuyện tình ở Gia Mã Đế Quốc sẽ phái người tới báo cho các ngươi." Tiêu Viêm mỉm cười, gật đầu tiêu sái xoay người đi, đôi cánh lửa rung lên, không hề một chút chần chừ, hóa thành một bóng lửa xanh, hướng tới mờ mịt thâm sơn bay vút đi. Sau đó, Mỹ Đỗ Toa cùng Lâm Diễm và Tử Nghiên năm người theo sát bay lên.

Nhìn những bóng người dần dần biến mất trong tầm mắt, sau một lúc lâu mọi người mới thu hồi lại ánh mắt, cùng nhau than nhẹ một tiếng, bọn họ biết lần này Tiêu Viêm trở về Gia Mã Đế Quốc nguy hiểm không phải là nhỏ. Vân Lam Tông đứng sừng sững ở Gia Mã Đế Quốc nhiều năm như vậy, thực lực vô cùng hùng hậu, coi như Tiêu Viêm có Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương cùng các cường giả khác tương trợ, chỉ sợ cũng khó có thể chiếm được tuyệt đối thượng phong. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có một trận long tranh hổ đấu cực kỳ kịch liệt! Mà thành hay là bại tất cả đều phụ thuộc vào chính bản thân hắn.

"Đại trưởng lão Tiêu Viêm lần này có thể thành công hay không?" Thu hồi lại ánh mắt, Hổ Gia đột nhiên thấp giọng hỏi, nghe được vấn đề của nàng hỏi, những người có mặt tại đây đều đem tầm mắt hướng về phía trên người Tô Thiên đang đứng chắp tay.

"Khó nói a..." Tô Thiên thở dài một tiếng, nói: "Gia Mã Đế Quốc có một chút bài ngoại, bởi vậy trong toàn bộ đế quốc chỉ có Vân Lam Tông là thế lực duy nhất. Hơn nữa bởi vì truyền thừa thời gian khá lâu, môn phái này cho dù là nhìn khắp Tây Nam đại lục, cũng là có thể tính là thế lực có chút danh tiếng. Tiêu Viêm mặc dù thiên phú tu luyện bất phàm, nhưng thực lực quá yếu, tuy nói lần này kêu gọi tụ tập bằng hữu, có thể có được không ít trợ lực, nhưng mà hươu chết về tay ai ("hươu" là nghĩa ẩn dụ của giang sơn, thường dùng để nói sự tranh giành giang sơn và quyền lực), vẫn là khó có thể biết được. "

Nghe Tô Thiên nói như vậy, đám người Ngô Hạo sắc mặt cũng hơi có chút âm trầm. Nhưng mà bọn họ cũng biết rằng mình không thể giúp đỡ Tiêu Viêm được, bây giờ lấy thực lực của bọn họ cũng không thể giúp được gì, cho dù là đi cùng Tiêu Viêm trở về Gia Mã Đế Quốc, chỉ sợ cũng sẽ chỉ là bó buộc hắn mà thôi.

"Ha hả, tốt lắm, các ngươi cũng đừng quá lo lắng, thành hay bại, ngày sau sẽ biết kết quả, nếu là Tiêu Viêm thật sự tiêu diệt được Vân Lam Tông, như vậy thanh danh của hắn chỉ sợ sẽ truyền khắp Tây Nam đại lục này." Tô Thiên nhàn nhạt cười cười, xoay người trở lại, chậm rãi bước về phía Nội Viện, sau đó còn lại Ngô Hạo bọn người liếc nhau một cái, cũng chỉ có thể mang theo cảm xúc nặng trĩu đuổi theo.

"Tiểu tử kia. Bây giờ không thành công cũng thành nhân, hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi a, hy vọng không lâu sau, sẽ có tin tức tốt truyền bá đến đây...." Lúc sắp tiến vào rừng rậm Tô Thiên cước bộ dừng lại, quay đầu lại liếc mắt một cái về phía Tiêu Viêm bay đi, trong lòng thở dài nói.

.........................

Hắc Giác Vực, ở một chỗ trên ngọn núi cách Phong Thành không xa, có bóng người chợt động, bỗng nhiên bóng người đó cúi đầu rống vang lên.

"Nhị thủ lĩnh, Tiêu Môn nhân mã đã tụ tập, hơn nữa trong khoảng thời gian này tụ tập đến đều là cường giả, hơn nữa ngoài ba huynh đệ chúng ta, tổng cộng có tám gã Đấu Vương cường giả, còn lại phần lớn đều cũng là dựa theo yêu cầu, gia tăng chọn lựa chặt chẽ các Đấu linh cường giả, không những hung hãn không sợ chết, mà còn trong đó phần lớn đều là ở vào Đấu Linh đỉnh phong, một gã đàn ông vạm vỡ đối với chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh trầm giọng nói.

Nghe được lời này của người đàn ông vạm vỡ, chàng trai trẻ tuổi chậm chậm quay đầu lại, xem cái bộ dáng lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Tiêu Lệ tại Phong Thành chiêu tập cường giả, hắn liếc mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ một cái, khẽ gật đầu nói: "Làm rất khá."

Sau khi nói xong, Tiêu Lệ ánh mắt chuyển hướng tới chỗ sườn dốc của ngọn núi, ở nơi đó có hơn một trăm bóng đen đang đứng im ở đó, mà ở tại phía trước những bóng đen này, có bảy bóng người có cao có gầy đứng thẳng tắp, có thể mơ hồ cảm thụ được hơi thở mạnh mẽ từ bên trong cơ thể của bọn họ thẩm thấu ra, bảy người này, tất cả đều là cường giả cấp bậc Đấu Vương.

Nhiều người như vậy ở trên sườn núi, không hề có một tiếng động, mơ hồ như có một cảm giác áp bách bao phủ ra bốn phía xung quanh, thậm chí ngay cả tiếng thú kêu ở trong rừng rậm, cũng giảm đi rất nhiều.

"Thiên Âm Tông, La Sát Môn còn có Cuồng Sư Bang không có tin tức gì à? Sao đến bây giờ bọn họ vẫn còn chưa tới?" Thu hồi ánh mắt rời khỏi trên người những bóng đen kia, Tiêu Lệ đột nhiên chau mày, trầm giọng nói.

Nghe vậy, Diêu Đại Cương đáp lời, trên bầu trời vang vọng một tiếng cười của nữ tử: "Khanh khách, Tiêu tiểu ca thật đúng là nóng vội, lần này thời gian rời đi Hắc Giác Vực ít nhất cũng mấy tháng, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, chẳng phải là trở về ngay cả nhà cửa cũng sẽ bị người khác tịch thu sao?"

Tiếng cười vừa dứt, kèm theo ngay sau đó là rất nhiều tiếng xé gió, có chừng mười con thú lớn từ phía chân trời xa bay tới, chỉ trong vài cái chớp mắt, những con thú biết bay liền dừng ở trên ngọn núi, sau đó có rất nhiều bóng người thoáng hiện ra, cuối cùng đứng ở trên đỉnh các ngọn cây chung quanh, mơ hồ nhìn ra, chỉ sợ số lượng cũng phải trên trăm người, hơn nữa mỗi người đều khí thế bất phàm, hiển nhiên không phải là kẻ yếu.

Mà nhảy xuống sau phần lớn các bóng đen, có ba bóng người khí thế rất mạnh mới vừa rồi hai cánh đấu khí vẫy động bay hạ xuống, cuối cùng dừng lại trôi nổi ở tại giữa không trung trên ngọn núi, ánh mắt lướt qua đội hình phía sau Tiêu Lệ, trong ánh mắt liền hiện lên một chút kinh ngạc, cười nói: "Tiêu tiểu ca quả nhiên có chút bản lãnh, không nghĩ tới thời gian mới chỉ hơn một tháng, lại có thể tụ tập được nhiều cường giả như vậy, thật là làm cho người khác hâm mộ a. "

Tiêu Lệ cười cười, làm như có chút lơ đễnh nói: "Lấy thân phận của Tam đệ ta là lục phẩm Luyện Dược Sư, dùng để kêu gọi tụ tập lực lượng, thì cũng không coi là cái gì quá ghê gớm."

Nghe vậy, ánh mắt của ba người Thiết Ô lóe lên một chút, liền cười phụ họa nói: "Tiêu tiểu ca nói rất đúng, nếu là Tiêu Môn chủ đồng ý đem thân phận lục phẩm Luyện Dược Sư công bố ra, đừng nói vài tên Đấu Vương, chỉ sợ xem như Đấu Hoàng cường giả, cũng sẽ chen chúc mà tới."

Tiêu Lệ cười, cười nhạt nói: "Không biết những người ba vị mang đi cùng thì thực lực như thế nào?"

Nghe lời này của Tiêu Lệ, Thiết Ô, Âm Cốt lão, Tô Mị liếc nhau một cái, đều cười nói: "Chúng ta mỗi một phương, đều phái ra hai gã Đấu Vương cường giả, tính đến cả bản thân chúng ta, như vậy có ba gã Đấu Hoàng cường giả, còn lại tất cả đều là tinh anh trong môn phái, như vậy tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với trung tâm đệ tử của Vân Lam Tông."

"Sáu gã Đấu Vương sao? Lấy thân phận của ba vị tại Hắc Giác Vực tựa hồ có chút không hợp lý a." Tiêu Lệ cười nói, Thiên Âm Tông, La Sát Môn, Cuồng Sư Bang thực lực được xếp vào hàng đầu ở Hắc Giác Vực, bây giờ chỉ xuất ra hai gã Đấu Vương cường giả, như vậy hơi yếu một chút.

"Tiêu tiểu ca cũng nên nghĩ cho chúng ta a, Hắc Giác Vực không thể so với địa phương khác, chúng ta nếu mang đi nhiều tinh anh trong môn phái, sợ rằng khi trở lại ngay cả hang ổ cũng đều bị người ta chiếm mất." Ba người Tô Mị bất đắc dĩ nói.

Nhíu nhíu mày, Tiêu Lệ cũng đành phải gật đầu, lời này quả thật không phải là giả, bởi vậy hắn cũng không có nói thêm những lời khác, nhưng mà quan trọng là ba người này đều là cường giả cấp bậc Đấu Hoàng, nghĩ lại sẽ là trợ lực lớn nhất.

"Ha hả, Tiêu tiểu ca, người của chúng ta đều cũng đã đến, không biết Tiêu Môn chủ vì sao còn không thấy bóng dáng?" Ánh mắt quét một vòng xung quanh, Âm Cốt lão cười khan một tiếng, đột nhiên hỏi.

Nghe được lời nói của Âm Cốt lão, Tô Mị cùng Thiết Ô cũng là đem ánh mắt hướng về phía Tiêu Lệ, lần này từ xa xôi vạn dặm đến Gia Mã Đế Quốc đối đầu với thế lực của Vân Lam Tông, nếu ngay cả Tiêu Viêm là người chủ sự cũng không có mặt, như vậy bọn họ cũng không dám có lá gan đó…

"Ta đã thông báo cho Tam đệ, nói như vậy…" Tiêu Lệ cười cười, nhưng mà lời nói còn chưa nói hết câu, tiếng cười nhạt từ phía chân trời nhanh chóng truyền đến, vang vọng trên ngọn núi.

Không lâu sau tiếng cười vang lên, kèm theo đó là một tiếng xé gió vang vọng đến, chợt có mấy bóng người hiện ra từ phía chân trời, chỉ sau vài cái nháy mắt liền như nhanh như chớp hiện ra trên ngọn núi.

Bóng người hiện ra, dẫn đầu là hắc bào thanh niên, ngẩng đầu lên đối với đám người Thiết Ô mỉm cười nói.

"Ha hả, thật xin lỗi vì để các vị đợi lâu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui