Đấu Phá Thương Khung

Ở bên ngoài Hóa Cốt Thành, một đạo lưu quang như thiểm điệm xẹt qua, chỉ trong chớp mắt đã lao vào trong sơn mạch liên miên ở bên ngoài thành.

Đem cốt dực thi triển đến mức tận cùng, tốc độ Tiêu Viêm cũng tăng lên đến một trình độ khủng bố. Thân hình hắn thoáng hiện, sắc mặt cũng hiện lên nét âm trầm, mặc dù không nhận thấy được Phí Thiên kia đuổi theo sau, nhưng hắn cũng không cho rằng lão già nhìn qua có vẻ trẻ trung kia, lại có thể dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

"Lão gia hỏa này làm sao có thể tìm thấy ta nhanh vậy chứ? Trong khoảng thời gian này ta luôn chạy bên trong thâm sơn rừng già mà, không có khả năng bị người của Phong Lôi Các phát hiện ra được?"

Trong lòng Tiêu Viêm cũng xuất hiện nghi hoặc, Trung Châu Bắc Vực to lớn như thế, dù cho lão kia có bổn sự lớn hơn nữa, cũng không có khả năng cứ như vậy vô duyên vô cớ đem bản thân mình từ trong biển người tìm ra được? Hơn nữa nhìn bộ dáng lúc nãy của lão, rõ ràng là đã sớm biết trước phương vị hiện tại của mình, chẳng lẽ hôm qua khi mình vào thành đã bị các thám tử của Phong Lôi Các phát hiện ra sao? Nhưng nơi này dù sao cũng cách xa phạm vị thế lực của Phong Lôi Các, nếu bị phát hiện cũng vẻn vẹn chỉ mới có một ngày, làm sao có thể đem thông tin truyền về Phong Lôi Các - Bắc nhanh như vậy được chứ.

Trong lòng nảy sinh nghi hoặc trùng trùng, Tiêu Viêm không khỏi nhận thấy một luồng nguy cơ, lão gia hoả kia nhìn thì nhẹ nhàng từ tốn như thế, nhưng thật sự lại đem đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này hắn chỉ gặp ở hai vị Thiên Bách Nhị Lão ở Nội Viện cùng Địa Ma lão quỷ thôi, mà những người này đều có thực lực sâu không thể lường.

"Xét thực lực của lão ít nhất cũng phải bát tinh Đấu Tông, cho dù ta có mượn lực lượng của Thiên Hỏa Tôn Giả cũng khó có thể chính diện chống lại lão, trừ khi sử dụng Hủy Diệt Hỏa Liên, nhưng nó là con bài chưa lật bảo mệnh cuối cùng, nên nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn không thi triển ra thì tốt hơn…"

Ý niệm trong lòng Tiêu Viêm nhanh chóng vận chuyển, nhưng tốc độ bay cũng không chậm lại chút nào, trong chớp mắt liền biến mất tại cuối chân trời.

"Lão gia hỏa này thật sự buông tha không truy đuổi theo ta sao?" Lại tiếp tục điên cuồng bay đi hơn mười phút nữa, nhìn thấy vẫn như trước không có ai đuổi theo, đôi lông mày của Tiêu Viêm không khỏi nhăn càng chặt hơn, thấp giọng lẩm bẩm.

"Lão phu đã nói rồi, ngươi chạy không thoát được đâu"

Khi Tiêu Viêm vừa thấp giọng tự nói, thì một đạo tiếng cười nhàn nhạt đột nhiên từ phía trước cách đó không xa truyền đến, thân thể Tiêu Viêm đột nhiên ngưng đọng lại, mãnh liệt ngẩng đầu lên, đồng tử hơi co lại dán chặt vào trên đỉnh của một tòa sơn phong phía trước mặt, ở nơi đó, Phí Thiên với một thân ngân bào đang đứng đó chắp tay, đôi mắt ngân bạch sắc mang theo chút ít trêu tức nhìn về Tiêu Viêm.

"Tốc độ của lão gia hỏa này quả đáng sợ?" Tiêu Viêm khẽ hít một hơi lãnh khí, sắc mặt cũng dần trở nên ngưng trọng, hôm nay chỉ sợ thật sự đã gặp phải phiền toái lớn a.

"Ngươi mặc dù có Tam Thiên Lôi Động cùng với đôi cốt dực thần kỳ kia, nhưng muốn so đo tốc độ với lão phu thì ngươi đã chọn nhầm đường rồi". Phí Thiên mỉm cười.

"Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?" Tiêu Viêm trầm giọng quát, đôi mắt cẩn thận không để lão phát hiện đảo qua xung quanh tìm kiếm phương vị chạy trốn.

"Đem Tam Thiên Lôi Huyễn Thân giao lại cho lão phu, ngươi mặc dù gộp đủ được bốn cuốn, nhưng không có khả năng tu luyện nó được thì mang nó trên người cũng chỉ là lãng phí mà thôi" Phí Thiên thản nhiên nói

"Chỉ cần trả lại Tam Thiên Lôi Huyễn Thân thì ngươi sẽ thả ta đi sao?" Đối mắt Tiêu Viêm híp lại, chậm rãi nói.

Nghe vậy, Phí Thiên cũng chỉ cười cười, cước bộ nhẹ nhàng bước một bước về phía trước, thân hình liền quỷ dị hiện ra cách Tiêu Viêm một trăm thước, cười nói: "Công pháp dung hợp Dị Hỏa của ngươi lão phu cũng cảm thấy có hứng thú, chỉ cần ngươi đem nó giao ra thì lão phu sẽ thả cho ngươi rời đi"

Nghe được những lời này, sắc mặt Tiêu Viêm cũng âm trầm thêm, Phần Quyết là chỗ dựa lớn nhất của hắn, hắn có thể phát triển được như ngày hôm nay, cơ hồ hơn phân nửa đều là nhờ vào công lao của Phần Quyết, mà lão gia hỏa này muốn cướp Phần Quyết, chẳng khác gì đoạt mạng hắn, hơn nữa Phần Quyết là công pháp huyền bí như thế nên hắn tuyệt đối không có khả năng giao nó cho ngoại nhân, huống chi Phong Lôi Các còn có thể tính là địch nhân của hắn

"Lão phu biết trên người ngươi có một cái linh hồn thể cực kỳ mạnh mẽ, ta có thể mơ hồ cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, nhưng linh hồn thể dù sao cũng chỉ là linh hồn thể, nếu hắn là thật thể thì hôm nay lão phu đúng là chỉ có cách thối lui thôi, nhưng đáng tiếc …" Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tiêu Viêm, Phí Thiên cũng không thèm để ý, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên người Tiêu Viêm, cuối cùng dừng lại ở nạp giới trên ngón tay hắn, cười nhạt nói.

"Hừ, khẩu khí thật lớn, nếu lão phu đúng là thật thể thì …. hiển tại ngươi có đảm lược xuất hiện trước mặt ta sao?" giới chỉ màu trắng hơi run lên, linh hồn thể Thiên Hỏa Tôn Giả hiện ra, nhìn Phí Thiên ở đối diện cười lạnh nói.

Sắc mặt Phí Thiên hơi đổi, ánh mắt chậm rãi đảo qua trên người Thiên Hỏa Tôn giả, người này chỉ là linh hồn thể mà có thể đạt tới đẳng cấp này, như vậy khi còn sống dĩ nhiên là cường giả cấp bậc Đấu Tôn.

"Hảo hán không đề cập đến chuyện năm xưa, chuyện thế gian không có nếu như, ta mặc kệ khi còn sống ngươi phong quang cỡ nào, nhưng hiện tại ngươi chỉ là một linh hồn thể mà thôi" Thanh âm nhàn nhạt của Phí Thiên vang lên, bên trong cũng ẩn ẩn xuất hiện một chút lạnh lẽo.

"Tiêu Viêm, chỉ cần ngươi làm theo như lời lão phu nói, đem Tam Thiên Lôi Huyễn Thân cùng công pháp tu luyện của ngươi giao ra, lão phu liền thả ngươi rời đi, còn vị linh hồn thể này còn chưa đủ khả năng để bảo mạng cho ngươi đâu!"

"Chỉ là một tên bát tinh Đấu Tông mà dám ở trước mặt lão phu lớn lối như vậy" Thiên Hỏa Tôn Giả cười giận một tiếng, nghiêng đầu về phía Tiêu Viêm nhẹ giọng nói: "Ngươi trước tiên cứ ở đây, ta tới ngăn hắn lại"

Nghe thế, Tiêu Viêm nhất thời cả kinh, mặc dù hắn cũng nhìn Phí Thiên lão quái này không vừa mắt, nhưng hắn cũng minh bạch, lời nói của người này cũng không phải giả, do duyên cớ chỉ là linh hồn thể nên thực lực hiện tại của Thiên Hỏa Tôn Giả nhiều lắm cũng chỉ xấp xỉ với hắn, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ khó mà giành được phần thắng a.

"Yên tâm, ta vẫn biết chừng mực, chỉ là ngăn cản hắn một hồi thôi, ngươi không cần lo lắng, tại trên mai nạp giới của ngươi còn có linh hồn ấn ký của ta, ta tự có biện pháp thoát khỏi hắn" Như biết được lo lắng trong lòng Tiêu Viêm, Thiên Hỏa Tôn Giả tiếp tục nói.

Nghe thấy thế, Tiêu Viêm thoáng chần chừ một chút rồi hung hăng gật đầu, lúc này có hắn ở đây xác thực cũng không giúp được gì nhiều, lập tức quả quyết đưa ra quyết định, cốt dực được triển khai, dùng sức rung lên, hóa thành một đạo lưu quang hướng về một phương hướng khác mà lao vút đi.

Nhìn thấy Tiêu Viêm muốn chạy trốn, đôi lông mày Phí Thiên cũng nhíu lại, cước bộ hướng phía trước bước một bước, vùa muốn duổi theo, đột nhiên không gian xung quanh cư nhiên lại bị bóp méo.

"Thật nhiều năm rồi chưa từng cùng người khác giao thủ, hôm này liền để cho ta xem thử thủ đoạn của ngươi đi!" Thân ảnh hư ảo của Thiên Hỏa Tôn Giả chậm rãi hiện lên trước mặt Phí Thiên, bàn tay nắm chặt lại, một thanh trường kiếm dưới linh hồn lực lượng ngưng tụ mà thành, xuất hiện trong tay.

"Bất luận ngươi có ngăn trở thế nào thì hắn thủy chung cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu…" Phí Thiên cười lạnh một tiếng, thân thể chấn dộng, ngân sắc lôi quang từ trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, mà theo sự xuất hiện cuả lôi quang này, tầng mây trên bầu trời nhất thời dần dần trở nên tối sầm lại, cơ hồ có thể nhìn thấy nhưng con ngân xà thiểm điện xuyên qua xuyên lại, lão yêu quái này cư nhiên đã đạt đến trình độ đấu khí bản thân cùng với năng lượng thiên địa hỗ trợ cho nhau.

Bàn tay vung một trảo về phía trước, lôi quang lóe ra, một thanh trường thương do lôi điện ngưng tụ thành hiện ra trong tay, khi thân thương chấn động ngay cả không gian cũng nảy sinh dao động kịch liệt.

Nhìn thấy thân thủ không tồi của Phí Thiên, Thiên Hỏa Tôn Giả lại không sợ chút nào, cười to một tiếng, linh hồn lực lượng bàng bạc bắn ra, thân hình vừa động, linh hồn trường kiếm trong tay kéo theo một đạo không gian gợn sóng hung hăng đâm ra.

Đối với công kích của Thiên Hỏa Tôn Giả, trên mặt Phí Thiên cũng hiện lên nét cười lạnh, lôi thương trong tay mang theo vô tận đấu khí Lôi Điện cùng với âm thanh xuy xuy không ngừng cũng hung hăng đánh ra.

"Đinh!... Đang!"

Âm thanh va chạm thanh thúy vang lên, dưới đạo sóng âm kỳ dị do va chạm này, một ít ma thú thực lực không cao ở bên dưới dãy núi đều nhất thời ông một tiếng, rồi trực tiếp bạo liệt.

Lực giao thủ của hai người dĩ nhiên lại sinh ra hiệu quả đáng sợ như vậy!

Thân hình Tiêu Viêm như lưu quang điên cuồng lướt đi, đối với những biến hóa từ thiên không phía sau hắn cũng hơi có cảm ứng, nhưng tuyệt không quay đầu lại, Thiên Hỏa Tôn Giả hao hết tâm lực để trợ giúp hắn tranh thủ thời gian, hắn nếu như trở lại ….thì ngược lại đó mới là quyết định ngu xuẩn nhất. "Lão vương bát đản, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi, mối thù ngày hôm nay, ngày sau Tiêu Viêm ta tất sẽ hồi báo!"

Cắn chặt răng, trong đôi mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên nét dữ tợn, lão gia hỏa này cư nhiên đem chủ ý đánh tới Phần Quyết, điều này đã triệt để chọc giận hắn.

Tuy trong lòng nảy sinh sát ý, nhưng tốc độ Tiêu Viêm không vì thế mà chậm lại, hưu một tiếng, một đạo lưu quang xẹt qua phía chân trời, chỉ sau giây lát liền biến mất tại phái cuối dãy núi.

Liên tục chạy như điên hơn hai mươi phút, đột nhiên không gian trước mặt Tiêu Viêm nảy sinh vặn vẹo, chợt một đạo linh hồn lực lượng từ trong không gian thoát ra, rõ ràng là vị Thiên Hỏa Tôn Giả lúc nãy ngăn trở Phí Thiên, sắc mặt hắn giờ phút này hơi có phần ngưng trọng, thân hình so với lúc trước phai nhạt đi chút ít, xem ra trong hai mươi phút này, hắn cũng với Phí Thiên lão quái đã hung hăng đại chiến một hồi. - https://.vn

"Đi mau, xuyên qua không gian là bổn sự chỉ có cường giả Đấu Tôn trở lên mới có thể làm được, nếu không phải ta trước kia đã ở cấp bậc này, hơn nữa lại là linh hồn thể thì chỉ sợ cũng khó có thể thi triển được, bất quá tốc độ của tên kia thực sự rất khủng bố, chỉ sợ không bao lâu sẽ đuổi kịp chúng ta" Vừa mới hiện thân, Thiên Hỏa Tôn Giả đã trầm giọng gấp rút nói.

Tiêu Viêm gật gật đầu, vừa muốn động thân thì trong lòng lại đột nhiên vừa động, trầm giọng nói: "Không đúng, ta cảm giác lão gia hỏa này tựa hồ có thể xác định đươc vị trí của ta … Ta nghĩ, chỉ sợ trên người ta đã có thứ gì đó chỉ dẫn phương vị của ta cho hắn biết …"

Nghe thế, Thiên Hỏa Tôn Giả cũng suy nghĩ rồi, gật gật đầu, khó trách tên kia dám phát ngôn rằng Tiêu Viêm sẽ trốn không thoát khỏi long bàn tay hắn.

"Ta dám khẳng định trên người ta không có bị trúng phải truy tung ấn ký của hắn, nhưng hắn vẫn có thể biết được vị trí của ta, như vậy, nguyên nhân là do thứ khác…" Trong mắt Tiêu Viêm lóe lên hào quang, một lát sau, bàn tay vung lên, bốn quyển trục màu bạc liền hiện ra trong tay, ánh mắt hắn gắt gao tập trung vào quyển trục, một lát sau, cắn răng một cái, chợt hung hăng vung tay lên, bốn quyển trục nhất thời chia thành bốn ngân quang bắn đi bốn hướng khác nhau.

"Lão vương bát đản, ta bây giờ xem ngươi làm cách nào có thể truy theo ta đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui