[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Hạ Hà
Beta: Thùy An
 
[Ông trời phù hộ, tổ tông phù hộ! Bệ hạ nhất định phải bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế….. Ta còn chưa tới hai mươi, nhiều món ở ngự thiện phòng ta vẫn chưa được ăn thử! Ta không muốn tuẫn táng…. Ta không thể chết được huhuhu…… Tổ tông phù hộ, phù hộ, phù hộ…..] 
Thuấn Nguyên đế Triệu Vũ Thần bị giọng nói không ngừng lải nhải bên tai đánh thức. Vừa mới mở mắt còn chưa rõ tình huống xung quanh, thế nhưng cái giọng nói khiến người ta thấy phiền kia còn to hơn cả vừa nãy: “Bệ hạ tỉnh rồi!”
[Trời ơi, động đậy có phải tỉnh thật không nhỉ?]
“Câm miệng!”
Triệu Vũ Thần bị phiền đến đau cả ngực, vốn định quát to nhưng vì thân thể quá yếu, nên thực tế thì chỉ là môi nhấp nháy mấy cái mà thôi, một lời cũng không thốt ra được.
[Tỉnh, tỉnh rồi! An toàn! An toàn! Mạng nhỏ được an toàn rồi! Không cần phải tuẫn táng nữa á há há há há há há …..]
Trước mắt Triệu Vũ Thần đã hoàn toàn rõ ràng, nhưng chỉ vì bên tai không ngừng ồn ào khiến hắn không thể hồi phục lại tinh thần được, nhìn thấy một người béo tròn đang vui mừng trước mặt, hắn do dự kêu một tiếng: “Ngụy An!”
“Có tiểu nhân!” Ngụy An đầy vui mừng hô lên dõng dạc, như là nhìn ra Triệu Vũ Thần có chỗ khó chịu, thậm chí còn săn sóc mà đè thấp giọng xuống rất nhiều: “Bệ hạ, còn chỗ nào không thoải mái không? Ngài có muốn uống nước không?”

Cùng lúc đó, cũng là giọng the thé của Ngụy An truyền vào tai hắn, chẳng qua giọng nói này so với giọng nói bình tĩnh mọi ngày thì lại linh hoạt hơn nhiều——
[Ôi mẹ ơi, sống thì sống, nhưng sao bệ hạ cứ mơ mơ hồ hồ thế, hay là bị sét đánh ngu luôn rồi nhỉ?]
Trò đùa gì vậy!
Triệu Vũ Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngự tiền đại tổng quản Ngụy An - người từ trước đến nay vẫn luôn cẩn trọng trầm ổn trước mặt. Lúc này trên mặt vẫn viết đầy vẻ trung can nghĩa đảm như thường ngày, miệng rõ ràng đang mím chặt, nhưng cái giọng nói khiến người ta phát phiền kia vẫn cứ không ngừng truyền vào tai hắn ----
[Sao bệ hạ lại nhìn ta hung ác như vậy chứ, chẳng lẽ là trách ta lúc sét đánh xuống không nhào lên chắn đấy à. Mẹ ôi! Ta cũng không chắn được đâu đó!!!]
Nghe Ngụy An không ngừng nhắc đến sét đánh khiến Triệu Vũ Thần không nhịn được nhớ lại cảnh tượng xảy ra ở lễ tế trời, một đạo yêu lôi từ giữa không trung giáng xuống. Trong lòng hắn hoảng hốt sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết là sự khuất nhục.
Sấm sét đó cực kỳ quái dị, lúc ấy trời không mây không mưa, thậm chí cũng không phải từ trên trời giáng xuống mà như là thình lình xảy ra, yêu lôi lớn bằng nửa cánh tay cứ thế từ giữa không trung đánh lên đầu hắn! Nếu lúc đó không có tiếng nổ vang trời thì thậm chí còn chẳng ai xác định được đó là sét đánh.
Hắn là cửu ngũ chí tôn, con cưng của trời, thế mà vào lễ tế xuân lại bị trời cao giáng sét xuống cảnh cáo!
Trong sách sử ghi chép, từ trước đến nay chỉ có tên vua hoa mắt ù tai làm mất nước mới gặp cái dị tượng này, nhưng mà hắn đã làm sai cái gì chứ? Từ lúc đăng cơ năm mười bốn tuổi đến nay hắn vẫn luôn cẩn trọng, yêu dân như con, cai trị thiên hạ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, là vì nguyên nhân gì lại có thể khiến trời cao giáng sét xuống một Thiên tử như hắn giữa ban ngày đây.
Chẳng lẽ là ở nơi nào đó hắn không biết có việc lớn liên quan đến sự tồn vong của thiên hạ. Trong triều quan viên độc đoán, dị tộc ở biên quan có biến, quan viên địa phương tham ô bức dân làm phản?
[Trời ơi, sao nhìn bệ hạ giống như bị choáng váng thật ấy nhỉ, vậy phải làm sao bây giờ, bệ hạ cũng mới có mười bảy thôi mà! Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại có sấm sét giáng xuống…] 

“Ngươi câm miệng!” Thuấn Nguyên đế Triệu Vũ Thần đang muốn suy ngẫm thật kĩ chính sự cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa vỗ mạnh lên long sàng, chỉ vào Ngụy An quát lớn.
Ngụy An bị dọa giật cả mình, quỳ gối lên sàn gạch vàng, mặt đầy vô tội, chỉ là có lẽ bị tiếng quát lớn dọa sợ, nên tạm thời cái giọng dong dài phiền nhiễu kia thật sự không nghe thấy nữa.
Lúc này Triệu Vũ Thần mới vừa lòng, vươn tay ra xoa bóp thái dương, âm thầm cân nhắc âm thanh vừa rồi, có lẽ đó là do hắn hôn mê quá lâu vừa tỉnh lại nên vẫn còn có chút vấn đề không xác định được mà thôi, quyết định tạm thời không suy xét đến âm thanh lung tung rối loạn này nữa, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Bây giờ là giờ nào, bên ngoài có ai?”
Ngụy An quy củ đáp lại: “Là giờ tý, bên ngoài chỉ có Tô Quý phi.”
Triệu Vũ Thần nghe thấy ba chữ “Tô Quý phi” thì không nhịn được nhíu mày: “Sao lại kêu nàng ấy tới đây?”
Ngụy An đáp lại càng cẩn thận: “Nô tài không dám quấy rầy Thái hậu nương nương, Tô Quý phi lại là người có phân vị cao nhất ở hậu cung…
“Được rồi, gọi nàng vào đi.” Triệu Vũ Thần ngắt lời Ngụy An, day day thái dương, tuổi hắn tuy không lớn nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy như trữ quân[1], hắn sẽ không để mình làm việc theo cảm tính, dù có ý muốn cho Tô thị rời đi nhưng trước tiên vẫn quyết định gọi nàng vào hỏi chút tình hình.
[1] Trữ quân: vua tương lai.
Ngụy An vâng dạ khom người lui ra. Lát sau có hương thơm như trăm hoa phiêu lãng tiến vào, theo đó là tiếng vang thanh thúy của trâm sai va chạm nhau. Bên ngoài tẩm điện, một nữ nhân mặc cung trang lông khổng tước màu xanh ngọc chậm rãi đi vào, đầu đội mũ phượng hàm châu, cả người đều lóe sáng lấp lánh.
Chẳng những ăn mặc rực rỡ, hết sức hào hoa xa xỉ, mà cả dung mạo của nữ nhân cũng tuyệt sắc vô cùng, đẹp như trong tranh, đuôi mắt hơi xếch cao, mang theo khí chất khiến người ta chói mắt. Dù có đối mặt với Đế vương - người làm chủ thiên hạ, nàng vẫn hơi nâng cằm, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã kiêu ngạo như phượng hoàng ở trên cao nhận lễ bái của trăm loài chim.

Lúc đầu, Triệu Vũ Thần thấy dung mạo nhường này cũng kinh diễm tán thưởng không thôi. Nhưng vật đổi sao dời, dù dung mạo có đẹp đến đâu, ở trong lòng Đế vương trẻ tuổi, cũng bị những hành động kiêu ngạo bướng bỉnh và tính nết ác độc vô lễ của nàng hủy hoại sạch sẽ, hắn nhìn Tô Quý phi ăn mặc rực rỡ như vậy, trong lòng lại sinh ra tràn đầy bất mãn: “Trẫm hôn mê chưa tỉnh, ngươi lại có tâm trạng sửa soạn chưng diện, đúng là lòng dạ rắn rết.” 
Nếu là phi tần bình thường, bị Đế vương nhận định như vậy, tiền đồ đời này thậm chí cả tính mạng coi như bỏ, chỉ e sẽ ngay lập tức sẽ sợ tới mức kinh hồn táng đảm, nước mắt giàn giụa quỳ xuống đất nhận tội, nhưng Tô Quý phi… lại không.
Nàng chẳng những không nhận sai, thậm chí còn tỏ vẻ chẳng quan tâm cười khẩy: “Nếu bệ hạ nói như vậy, vậy thì thần thiếp sẽ lập tức trở về đổi tất cả thành y phục bằng lụa trắng."
Lấy thân phận của Tô Quý phi, chỉ khi nào hắn băng hà thì mới mặc cả người là lụa trắng. Triệu Vũ Thần nghe xong một bụng tức giận xông thẳng lên đầu, hắn đột nhiên giơ tay chỉ vào mặt Tô Quý phi, một câu “Làm càn” còn chưa kịp nói ra miệng, một giọng nói vừa xa lạ lại quen thuộc truyền vào tai hắn——
[Đứa trẻ này, tinh thần không tệ nha. Mới vừa tỉnh đã tìm ta gây phiền phức rồi. Bị sét giáng xuống đầu mà vẫn không thành thật được à.]
Khác với giọng nói lạnh lùng vừa nãy, những lời Triệu Vũ Thần vừa nghe thanh thúy, âm điệu nhẹ nhàng giống như thấy tinh thần hắn không tệ còn rất vui vẻ. Tuy vẫn là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng lại mang theo vài phần vui đùa thân thiết, mắng yêu, khiến người ta không khỏi nhớ đến hai đứa nhỏ vô tư hồn nhiên, đột nhiên khiến hắn bay biến cơn giận.
Động tác của Triệu Vũ Thần đột nhiên cứng lại, giọng nói uy nghiêm tức giận vẫn còn, nhưng trong đó có vài phần do dự: “Ngươi nói gì vậy?”
Tô Quý phi nhíu mày, nghĩ lầm là hắn đang hỏi lại, nhưng cũng không có ý định nhân nhượng, còn thật sự lặp lại lần nữa trả lời hắn: “Thần thiếp nói là, nếu bệ hạ đã nói vậy thì thiếp thay y phục bằng lụa trắng rồi lại đến.”
Không, không phải câu này…
Triệu Vũ Thần nhíu chặt mày, việc giống như vậy khi hắn vừa tỉnh cũng đã nghe thấy trên người Ngụy An rất nhiều lần. Chẳng qua sau khi hắn quát Ngụy An thì đã không còn nghe thấy nữa, hơn nữa lúc đó hắn còn đang suy nghĩ đến nguyên nhân trời giáng sấm sét xuống, trong chốc lát đúng là quên mất.
Thuấn Nguyên đế Triệu Vũ Thần ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng của Tô Minh Châu, trầm giọng hỏi: “Trẫm hôn mê lâu như vậy, trong triều có vấn đề gì không?”
Triệu Vũ Thần nói là hôn mê, nhưng Tô Minh Châu lại cứ cố tình vạch trần hắn: “Sau khi bệ hạ bị sét đánh hôn mê, Long Vũ vệ lập tức hộ tống bệ hạ về cung, chỉ nói với bên ngoài là bệ hạ có bệnh cấp tính, về phần người ta có tin hay không thì thần thiếp cũng không biết.”
Triệu Vũ Thần hung tợn cắn chặt răng, tuy không muốn khen nàng nhưng vẫn phải khen một câu: “Nàng làm đúng lắm, tin này không thể truyền ra ngoài.”

Tô Quý phi cười như không cười cong khóe miệng, tuy không mở miệng nhưng đúng lúc lại có một giọng nói khác vang lên: [Còn phải nói à, Hoàng đế bị sét đánh, truyền đi thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn hay sao.]
Lại nữa, cái giọng nói khó ưa đó đúng là giọng của Tô Minh Châu, nhưng vừa rồi hắn đã nhìn rất rõ ràng, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện.
Triệu Vũ Thần ngẩng đầu, trong long có vài phần do dự, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe được Tô Quý phi chậm rãi nói: “Nói bệ hạ bị bệnh cấp tính là do Tô Đô úy của Long Vũ vệ truyền ra, thần thiếp không dám kể công.”
Nghe xong lời này, Đế vương trẻ tuổi nhíu mày càng sâu. Tô Đô úy kia chính là Tô Minh Lãng em trai sinh đôi với Tô Minh Châu, năm ngoái vừa mới vào Long Vũ vệ, bởi vì cưỡi ngựa bắn cung đều thành thạo, một tháng sau đã thăng lên làm Đô úy, tiền đồ mở rộng. Tô gia này, phụ thân Tô Minh Châu là Uy Vũ Đại Tướng quân, binh quyền nắm trong tay, nhưng quân Tây Bắc kiêu ngạo, nhiều lần vi phạm biên giới, cho dù thế nào, Tô lão Tướng quân cũng vì đất nước mà chinh chiến.
Nhưng hôm nay đến Long Vũ vệ cũng dám trắng trợn nhúng tay, rốt cuộc là muốn làm gì.
Triệu Vũ Thần nghĩ đến trước khi băng hà Tiên đế chân thành chỉ bảo hắn, lòng bàn tay không khỏi căng thẳng, nhưng thân làm Đế vương, buồn vui không biểu lộ là điều tối thiểu, hắn mặt không biểu cảm, chỉ thản nhiên nói: “Tất nhiên về sau trẫm sẽ ban thưởng cho hắn.”
Dường như Tô Minh Châu nhìn ra Triệu Vũ Thần nghĩ một đằng nói một nẻo, lập tức cười khẽ: “Không muốn thưởng cũng không sao, cũng không có ai bắt buộc ngài mà.”
“Làm càn!” Thuấn Nguyên đế bị vạch trần tức giận xông lên đầu, nhất thời cũng không thèm kiêng nể mặt mũi vị phụ thân  đang chém giết ở Tây Bắc của Tô Minh Châu, vỗ mạnh lên đầu giường, nói hết sức uy nghiêm: “Truyền khẩu dụ của trẫm, Quý phi Tô thị lời nói hành động không biết phân biệt tình huống! Phạt cấm túc ba tháng, đóng cửa tự xem xét lại bản thân!”
“Thần thiếp tuân chỉ, thần thiếp cáo lui.” Tô Minh Châu bị phạt nhưng lại nhanh nhẹn uốn gối, phất tay áo rời đi, trên mặt hình như có vài phần tức giận, nhưng ngay lúc nàng xoay người, Triệu Vũ Thần rõ ràng lại nghe được giọng nói mang theo tiếng cười——
[Xù lông lên rồi kìa, thật đáng yêu.]
Triệu Vũ Thần: …
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận