[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Hạ Hà
Beta: Thuỳ An
 
Ồ, là Ngọc Luân.
Triệu Vũ Thần nghe vậy thì do dự, Ngọc Luân tuy là biểu muội của hắn, nhưng có lẽ là bởi vì cha ruột mang tội lại ít được giáo dục, tính tình lời nói đều rất cực đoan hẹp hòi. Nhưng vì phụ hoàng đối với cô mẫu Thái An rất quan tâm, hắn lại không muốn cùng với biểu muội không có cha ở bên so đo gì, bởi vậy từ trước đến nay đều dung túng, kính nhi viễn chi.
Triệu Vũ Thần xoay người, quay lại phía sau ý bảo Ngụy An im lặng, cố ý lặng lẽ rời đi.
Trên thực tế không chỉ Triệu Vũ Thần, ngay cả Tô Minh Châu đang đứng trong đình nhìn thấy Tống Ngọc Luân cũng cảm thấy hơi đau đầu. Thiếu nữ trong gia đình có biến cố giống như vậy, tính cách táo bạo phản nghịch, hơn nữa lại có thân phận khiến người khác cố kỵ, thật sự là kiểu người không thèm nói đạo lý nhất. Tô Minh Châu tuy không sợ nàng, nhưng cùng tiểu cô nương này dây dưa thì đúng là thực sự phiền toái. Bởi vậy nàng chỉ giả vờ như không phát hiện Tống Ngọc Luân mà nhìn nhìn trời, rồi hướng về phía Bạch Lan nói: “Ôi, cũng muộn rồi, chúng ta về đi!”
Chỉ tiếc, Tống Ngọc Luân vốn dĩ lại đây là để gây chuyện, tất nhiên sẽ không đứng nhìn Tô Minh Châu rời đi như vậy, lập tức khí thế dào dạt tiến lên, chặn bước chân Tô Minh Châu, ngẩng đầu nói: “Ta đều nghe thấy rồi nhé, bệ hạ phạt ngươi cấm túc chép sách! Ngươi vốn không được ra đây!”

Nếu đã lui mà không thể lui, dù đã đi xuống hai bậc thang Tô Minh Châu vẫn không thể không ngừng lại, cụp mắt, cao cao tại thượng nhìn xuống Tống Ngọc Luân, âm thanh lạnh lùng nói: “Bổn cung là do Thái hậu nương nương gọi tới dự tiệc, bệ hạ cũng đã đáp ứng. Quận chúa có thắc mắc gì, không bằng trở về tìm bệ hạ và mẫu hậu hỏi đi.”
Lời này kiêu ngạo vô lễ, không hề vì thân là trưởng tẩu mà có chút nào chăm sóc khiêm nhượng với biểu muội nhà phu quân, càng thêm ỷ thế hiếp người hơn cả lúc ở yến tiệc, Triệu Vũ Thần ở dưới đình khẽ nhíu mày.
Tống Ngọc Luân dưới bậc càng tức giận đến mày liễu dựng ngược, nàng giơ tay, cố gắng giơ tay chỉ thẳng vào mũi Tô Minh Châu: “Ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!”
Tô Minh Châu cười lạnh một tiếng, gần như đầy mặt đều là khinh thường cúi đầu nhìn bộ hộ giáp bằng vàng tráng men lam của mình: “Tống Ngọc Luân, tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có thể trưởng thành một chút không?”
Nói xong, Tô Minh Châu liền đỡ tay Bạch Lan chậm rãi đi xuống, duỗi tay bắt được tay Tống Ngọc Luân vẫn đang chỉ vào nàng, đột nhiên cúi người hướng về trước, mặt nàng liền thuận thế cách khoảng một tấc với Tống Ngọc Luân.
Tô Minh Châu tuấn mắt tu mi, mặt mày xinh đẹp sáng lạn bên trong lại mang theo một tia khí khái hào hùng, âm thanh như suối nước tiên ngọc, không lưu tình chút nào mà nói: “Bản thân ngươi không hiểu chuyện, Thái An Công chúa cũng không dạy ngươi. Cả ngày bị Đổng Kỳ Thư dắt ở trong tay mà chỉ đâu đánh đó, khiến cho người ghét quỷ ngại, ngươi cảm thấy tình hình Tống gia tốt quá phải không?”
Lúc Tống Ngọc Luân mới sinh ra không lâu, Tống gia vốn vì liên lụy vào một đại án làm loạn kỉ cương mà bị tịch biên cả nhà, Tống Phò mã cũng bị lưu đày đến Lĩnh Nam, đến bây giờ vẫn là một thân mang tội. Ngoài mấy nữ nhân và người già yếu được Thái An Công chúa quan tâm mà miễn cưỡng sống qua ngày, Tống Ngọc Luân thân là Quận chúa còn tốt một chút, Thái An Công chúa có mấy người con trai tuy là vì huyết mạch hoàng thất nên không bị luận tội, nhưng bởi vì họ Tống, hiện giờ cũng chỉ có thể co đầu rụt cổ trong phủ Công chúa làm người rảnh rỗi phú quý, không có tương lai.

Tống Ngọc Luân ở trong phủ Công chúa được mọi người nuông chiều, ai cũng đều nịnh bợ tiểu Quận chúa. Nhưng hết lần này đến lần khác một khi nàng tiến cung, ánh mắt của người khác khi nhìn về phía nàng đều là đồng tình hoặc khinh thường, ngoài mặt không nói, trong lòng lại luôn có ý nghĩ khác.
Bởi vì như vậy, chuyện của Tống gia chính là nghịch lân đối với Tống Ngọc Luân. Người khác chỉ cần vô tình nhắc tới nửa câu, nàng sẽ giống như bị đâm mà nhảy dựng lên, nổi giận đến mức không bỏ qua không buông tha, huống chi lúc này Tô Minh Châu còn nói thẳng thừng như vậy.
Tống Ngọc Luân tức đến cả người phát run, sắc mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời thậm chí đến giáo dưỡng của Quận chúa tôn thất đều quên, đột nhiên nâng tay trái, muốn duỗi tay hung ác bạt tai Tô Minh Châu!
Nhưng Tô Minh Châu sao có thể để nàng ta có cơ hội làm vậy. Nàng đứng ở phía trên, vốn đã có lợi thế địa hình, hơn nữa Tô gia xuất thân quân võ, nàng từ nhỏ đã đi theo Tô mẫu học bắn cung luyện thể chất. Đối phó một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, còn là tiểu thư khuê các chưa từng chịu khổ, thật sự chỉ như chống lại một con gà yếu mà thôi, tay phải vừa nhấc, cũng có thể nhẹ nhàng cầm bàn tay nàng ta nắm chặt trong tay.
Tống Ngọc Luân cắn răng giãy giụa vài cái, nhưng nàng càng giãy giụa Tô Minh Châu siết tay càng chặt, ngoài việc khiến cổ tay nàng ta đau ra, Tô Minh Châu còn khiến nàng ta không mảy may di chuyển được. Ngửa đầu nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tô Minh Châu, nàng lại chỉ như nhìn thấy rắn rết, âm thanh hung ác nói: “Ngươi chờ đó, chờ ta quay về, nhất định sẽ bẩm báo cho Thái hậu nương nương và bệ hạ!”
Tô Minh Châu không thèm để ý cong môi cười: “Sao vậy? Lúc này lại không đi tìm Đổng tỷ tỷ của ngươi à?”
Tống Ngọc Luân cắn môi: “Đổng tỷ tỷ dịu dàng lương thiện, đối với ta tốt nhất, nếu biết ngươi khinh nhục ta như vậy, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Phải vậy không?”
Tô Minh Châu lạnh lùng cười, nắm hai cổ tay Tống Ngọc Luân bằng một tay, tay kia bắt lấy vạt áo nàng ta, thả Tống Ngọc Luân vốn đang bị xách như đứa bé xuống dưới bậc, không đợi nàng ta lấy lại tinh thần, lập tức lại cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Ta hỏi ngươi, từ khi quen biết vị Đổng tỷ tỷ đối xử tốt nhất với ngươi kia, người chán ghét ngươi nhiều thêm hay là ít đi?”
“Ta ――”
Tống Ngọc Luân nhất thời cứng họng, mặt đỏ lên.
Tô Minh Châu lại giống như từ lâu đã đoán trước được giơ tay xoa thái dương, vòng tử ngọc ở cổ tay va chạm vào nhau, tiếng thánh thót.
Tống Ngọc Luân tất nhiên sẽ không bị nàng nói mấy câu như vậy đã dễ dàng thuyết phục. Nhưng nàng ngửa đầu nhìn Tô Minh Châu đứng phía trên, sau khi đánh giá một phen, lại tự biết mình bất luận là ngôn ngữ hay là động thủ đều không chiếm được ưu thế, bởi vậy cúi đầu nhìn hai cổ tay đã bắt đầu phiếm hồng, chỉ để lại một câu “Ngươi chờ đó” rồi nổi giận đùng đùng xoay người đi!
“Chủ tử…”
Nhìn bóng dáng Tống Ngọc Luân, Bạch Lan đứng một bên có vài phần lo lắng: “Quận chúa trở về cáo trạng như vậy, chỉ sợ là sẽ náo loạn một hồi.”
“Đi cáo trạng cũng được, phiền toái không sợ nhiều, ta vốn cũng chẳng thiếu mấy phiền toái này.”

Tô Minh Châu từ chối cho ý kiến xoa xoa cổ tay, lại chợt nhắc tới một chuyện khác: “Đúng rồi, ngự trù mới được ban thưởng trong bữa tiệc kia, hình như là họ Trần. Thừa dịp còn chưa muộn, ngươi tới Nội Vụ phủ một chuyến, đưa hắn tới Chiêu Dương cung chúng ta đi.”
Triệu Vũ Thần ở đình hạ nhăn mày lại, chỉ cảm thấy Tô Minh Châu đúng là nắm chặt không tha, làm ra “Tử khí đông lai” này còn chưa đủ, cuối cùng chọn ra người chiến thắng cũng muốn đưa đến trong cung của mình, thực sự là quá mức tùy ý.
Hiển nhiên Bạch Lan cũng nghĩ như vậy, nhịn không được khuyên nhủ: “Trong cung chúng ta không thiếu ngự trù…”
Tô Minh Châu lắc đầu: “Đổng mỹ nhân kia lòng dạ hẹp hòi, không chừng nàng ta sẽ tìm ngự trù này gây phiền toái. Nói như thế nào việc này cũng là bởi vì ta, không nên liên luỵ tới người khác.”
Bạch Lan ngừng một chút, hình như có chút không tin: “Thục phi sẽ giận chó đánh mèo lên ngự trù kia ư?”
Triệu Vũ Thần đang đứng ở chỗ tối cũng do dự hoang mang giống Bạch Lan, trong ánh hoàng hôn ảm đạm, tiếng cười của Tô Minh Châu thanh thúy rõ ràng: “Đương nhiên rồi! Không tin ngươi chờ xem, trong vòng một tháng, nếu ngự trù kia vẫn bình an, ta lập tức sửa họ thành họ Bạch của ngươi!”
Nghe Tô thị nói lời quả quyết như vậy, dưới hoàng hôn, ánh mắt Triệu Vũ Thần càng thêm sâu thẳm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận