Edit: Rine
“Bệ hạ, đến giờ thức dậy rồi, nếu bệ hạ còn không dậy chỉ sợ không kịp buổi triều sớm.”
“Bệ hạ, thức dậy thôi, sắp muộn rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Nguỵ An không ngừng ồn ào giống như ruồi muỗi sinh sôi, đánh thức Triệu Vũ Thần. Hắn miễn cưỡng mở to mắt, lại chỉ cảm thấy lớp mí mắt mỏng nhẹ ngày xưa giờ phút này nặng tựa ngàn quân, trong đầu cũng toàn cảm giác nặng nề mê man, giống như đêm qua không phải hắn ngủ ngon giấc mà là vất vả làm việc suốt đêm.
Triệu Vũ Thần giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng bởi vì cả người mê man mất sức nên đành phải thả lỏng, miễn cưỡng căng thẳng khuỷu tay. Cũng may cuối cùng thấy hắn mở mắt, Nguỵ An thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa bảo mấy tiểu nội giám phía sau vén mành đốt đèn, vừa khom người tiến lên đỡ hắn ngồi dậy.
Triệu Vũ Thần ngồi ở đầu giường nghỉ một lúc mới cảm thấy cơn choáng váng trong đầu hơi giảm đi, trước mắt cũng không còn là một khoảng tối đen. Chỉ là cả người vẫn mệt mỏi buồn ngủ như ban đầu, giọng nói cũng nghẹn không rõ lời: “Giờ nào rồi?”
Nguỵ An đưa nước ấm súc miệng lên: “Đã là giờ dần ba khắc rồi, muộn hơn thường ngày một chút.”
Nghe đã trễ thế này, Triệu Vũ Thần không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ nhỏ, phụ hoàng đã gửi gắm kỳ vọng cao với hắn, yêu cầu rất khắt khe, từ lúc bốn tuổi bắt đầu học chữ thì đã không bao giờ thức dậy muộn. Đến sau này, khi đăng cơ Hoàng đế, cứ năm ngày sẽ có một buổi thiết triều lớn, hắn đều tỉnh dậy lúc vừa qua giờ dần, trải qua thời gian dài, đã hình thành thói quen, mỗi ngày không cần Nguỵ An gọi thì hắn cũng có thể tự tỉnh lại, uống một chén trà đặc là tinh thần sẽ tỉnh táo cả ngày.
Hôm qua, hắn từ Chiêu Dương cung trở về còn chưa qua nửa giờ tuất, nhớ tới lời Quý phi nói nên uống hết nửa bình rượu lâu năm, sau đó nữa cũng không làm gì, nương theo cảm giác say lập tức ngủ. Tại sao trải qua một đêm yên giấc như vậy mà lúc này vẫn cảm thấy mệt mỏi chứ?
“Đêm qua trẫm ngủ lúc nào?” Vì xác nhận, Triệu Vũ Thần lại mở miệng hỏi.
Nguỵ An dừng một chút rồi trả lời lưu loát: “Chưa đến giờ hợi ạ, sau khi bệ hạ uống rượu một lúc thì nghỉ ngơi, giữa giấc có một lần gọi đưa nước, còn lại cả đêm đều ngủ rất say.”
[Không phải ngủ say thì là gì, ta gọi bốn năm lần mà không phản ứng lại chút nào, chúng ta còn đang định truyền Thái y đây. Cũng may là ngài chịu tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy, không bệnh cũng thành bệnh mất thôi.
Ôi, đã sớm khuyên bệ hạ nên ăn nhiều một chút rồi, hôm qua chỉ ăn mỗi bát canh đậu hủ lót dạ, bụng không ăn no thì làm sao có sức rời giường chứ. Nhìn ta mà xem, các chủ tử trong cung này đều nên học hỏi ta, trước khi ngủ hầm một nồi phật nhảy tường[1] nhỏ trên bếp lò, để than nhỏ lửa hầm từ từ cả đêm,đến khi hương vị toả ra thì ôi ôi ôi ôi, còn lo gì đến ngủ nữa đâu, thần tiên cũng phải mở mắt thôi. Nếu không làm như vậy, sao ta có thể chưa từng ngủ quá giờ trong suốt mười mấy năm qua chứ? Hơ hơ, hầm xong ăn một bát là cả ngày đều có tinh thần tốt.]
[1] Phật nhảy tường: món ngon đến mức Phật cũng phải leo tường ra ngoài để ăn
Triệu Vũ Thần nghe lướt qua tiếng lòng vụn vặt không ngừng của Nguỵ An, rũ mắt, xoa xoa thái dương nhức mỏi. Nhớ lại lúc hắn chưa được bảy tuổi, từng ở Tô phủ uống trộm rượu trái cây với Tô Minh Châu. Sau khi Minh Châu uống xong sẽ càng nói nhiều, càng quậy phá hơn, còn hắn uống say thì chỉ biết nằm ngủ như chết, vậy mà có thể được một giấc ngủ ngon. Nghĩ đến, hôm qua có lẽ bởi vì Quý phi còn nhớ điều này nên mới cố ý kêu hắn uống rượu để yên giấc.
Nghĩ vậy, bản thân Triệu Vũ Thần cũng không phát hiện ra khoé miệng mình cong cong, hắn phân phó Nguỵ An thấm ướt khăn lau mặt bằng nước lạnh, cả người run lên theo sự lạnh lẽo ướt át đó, lúc này mới khôi phục được mấy phần tỉnh táo, một lần nữa suy nghĩ về chuyện vừa nãy.
Nếu không phải bởi vì uống rượu, vậy chỉ có thể là nguyên nhân từ thuật đọc tâm được ban cho hôm qua.
Mấy ngày trước, ngẫu nhiên nghe được ý nghĩ trong lòng người khác nên thân thể hắn mới không xuất hiện tình trạng kì lạ. Hôm qua, chỉ ở Vọng Hương đài một lát mà đầu hắn đã đau như muốn nứt ra, trực tiếp hôn mê, trải qua một đêm vẫn còn cảm giác mệt mỏi choáng váng. Xem ra, tình huống cố ý thăm dò lòng dạ người khác khi người ta không suy nghĩ đến như Thái phó hôm qua khiến hắn tổn hại tinh thần rất lớn. Không biết là sự mệt mỏi này sẽ còn kéo dài mấy ngày, liệu có để lại di chứng trên thân thể, hao tổn tuổi thọ hay không? Hắn thân là thiên tử, chắc là sẽ không gặp hoạ giáng xuống đâu. Nghĩ lại thì hôm qua hắn hắn hành động quá nóng vội, sau này, không đến trường hợp bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể sử dụng phương pháp thám thính như hôm qua.
Vừa nghĩ, Triệu Vũ Thần cũng vừa đứng dậy để các cung nhân xung quanh hầu hạ rửa mặt, thay quần áo. Chẳng qua, bởi vì đầu óc hắn còn choáng váng nên hành động có chút chậm chạp, thời gian thay quần áo cũng dài hơn bình thường khoảng một khắc. Chờ đến lúc hắn thay xong long bào, rửa mặt sạch sẽ thì thời gian đã không còn sớm nữa.
Dựa theo tác phong trước đây của hắn, thông thường sẽ trực tiếp đến Phụng Thiên điện, tránh để trễ nãi giờ thượng triều. Bởi vậy, tuy rằng ngoài miệng Nguỵ An nói: “Thức ăn sáng đã chuẩn bị xong, ít nhiều gì bệ hạ cũng lót dạ trước đi ạ.” Nhưng đồng thời trên tay cũng cầm hướng châu hướng quan, chỉ đợi hắn từ chối là lập tức tiến lên mang vào cho hắn.
Điều làm cho Nguỵ An không ngờ tới chính là sau khi Triệu Vũ Thần nghe lời này xong, do dự trong chớp mắt rồi lại gật đầu, thong thả ra ngoài, đến trước bàn ngồi xuống. Nguỵ An đang sửng sốt, lúc này mới như chợt lấy lại tinh thần, vội vàng xua tay thúc giục nhóm nội giám hầu thiện đang bưng thức ăn bên ngoài. Hắn tự tay nhận lấy rồi bày từng món lên bàn trước mặt Triệu Vũ Thần, vừa làm vừa lén lút đảo mắt qua mấy món ăn: [Củ cải ngâm này chế biến không tồi, ngon miệng lại tươi mới, ăn kèm với cháo trắng là tuyệt nhất. Ngâm trong thời gian vừa đủ thế này mới ngon, chứ nếu kéo dài thêm chút nữa sẽ mất vị gốc của củ cải, không còn hương vị như bây giờ.]
Triệu Vũ Thần nghe vậy nhướng mày, theo lời Nguỵ An gắp một miếng củ cải ngâm, quả nhiên, vừa vào miệng đã cảm thấy tươi mát, còn đọng lại vị chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp để dùng khai vị bữa sáng.
Nguỵ An làm chức vụ ngự tiền Tổng quản này quả thật là nhân tài không được trọng dụng, bản lĩnh của hắn lẽ ra nên đến chưởng quản Ngự Thiện cục mới phải.
Triệu Vũ Thần nghĩ như vậy rồi kêu đám người Nguỵ An lui ra vài bước, tự mình chậm rãi dùng bữa sáng, uống một chung trà đặc, cảm thấy tinh thần thoải mái hơn một chút mới đứng dậy, thong thả tiến vào Phụng Thiên điện.
Hôm nay, hắn đến muộn, văn võ bá quan đứng trong điện đợi ước chừng một khắc, nghe bên ngoài vang lên tiếng pháo thanh thuý và giọng xướng lễ du dương, lúc này một đám người mới nghiêm sắc mặt lại, khom mình hành lễ.
Triệu Vũ Thần mặt không biểu cảm, bước đi uy nghiêm tới đài cao phía trước, ánh mắt đảo qua tất cả các vị quan lại, lướt đến trên người Thái phó tóc đã hoa râm. Giọng nói và sắc mặt hắn trầm tĩnh nặng nề như một cái hồ sâu không thấy đáy, cất lời như thường ngày: “Thái phó tuổi tác đã cao, lại mắc bệnh nặng mới khỏi, ban ghế ngồi.”
Quả nhiên, mơ hồ cách chuỗi ngọc đính trên mũ miện, Đổng Thái phó đứng ở dưới chưa nhận ra Đế vương tuổi trẻ đã khác với ngày xưa, trước hết lão ta vẫn tỏ ra vẻ trung trinh chối từ, sau đó mới uốn gối tạ ơn, miễn cưỡng ngồi một nửa trên chiếc ghế bọc gấm.
Triệu Vũ Thần đăng cơ thuở niên thiếu, lại có Lương Vương thừa dịp hắn còn nhỏ mà ấp ủ ý đồ gây rối, dưới tình huống loạn trong giặc ngoài, vì tránh mối hoạ chủ thiếu thần nghi[2], từ khi Triệu Vũ Thần đăng cơ đã cố ý tỏ vẻ trầm ổn lão luyện, không thể hiện cảm xúc vui buồn của mình. Bởi vì duyên cớ đó, tuy rằng hôm nay hắn càng trầm mặc ít lời hơn nhưng không có một triều thần nào phát hiện điều gì không đúng, buổi thiết triều vẫn tiến hành thuận lợi như thường ngày.
[2] Chủ thiếu thần nghi: quân vương bộc lộ sự thiếu sót khiến quần thần không tin phục.
Sau khi vào xuân, thời gian ban ngày dần dần càng dài hơn, chưa được bao lâu, sắc trời đã sáng tỏ, trong điện cũng sáng ngời lên, đón những ánh nắng ban mai đầu tiên. Ngoài điện, một nội giám sắc mặt vui mừng đi vào giữa, thanh âm vang dội: “Bẩm bệ hạ, Tây Bắc cấp báo!”
Hiện giờ trong triều, tình hình chiến sự là cấp bách nhất, nghe tiếng bẩm, tất cả quần thần đều nghiêm nghị. Triệu Vũ Thần không nhịn được ngồi thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc, nâng nâng tay, nội giám bên dưới lập tức giơ quân báo trong tay lên, dõng dạc hùng hồn đọc mấy câu quan trọng nhất trong đó.
“Uy Vũ Tướng quân Tô Chiến đánh bại địch Nhung, Thiếu Tướng quân Tô Minh Quang không những chém mấy vạn quân địch mà còn chính tay đâm trưởng tử Cát Bố Triết của vương đình địch Nhung. Biên quan đại thắng, Tây Bắc đại thắng!”
Trưởng tử đó là nhi tử mà Hãn vương địch Nhung yêu thích nhất, cũng là người được chọn kế thừa vị trí Hãn vương. Hiện giờ, hắn lại chết dưới tay trưởng tử của Tô Tướng quân, nói một câu quân ta đại thắng cũng là dang xứng với thực.
Tuy rằng chỉ nhìn sắc mặt vui mừng của nội giám là có thể đoán được không phải tin dữ nhưng chính tai nghe được càng khiến người ta tin tưởng hơn. Nội giám vừa dứt lời, trong triều đình nháy mắt ồ lên vui mừng. Sau khi ầm ĩ xong, có một võ tướng thân hình to cao bước ra khỏi hàng, tiến lên, giọng nói như chuông vang: “Hổ phụ vô khuyển tử, Uy Vũ Đại Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, đánh bại địch Nhung, Tiểu Tướng quân lại chính tay đâm Vương tử của chúng, thật đúng là phúc của Đại Đào chúng ta.”
Vốn dĩ Tô Chiến là người đứng đầu quan võ, lời này vừa thốt ra giống như là một lời nhắc nhở, võ tướng trong điện đều liên tục giương giọng phụ hoạ.
Tuy rằng trước đây quan văn trong triều coi thường quan võ là mãng phu nhưng công lao chinh chiến bày ra trước mắt như vậy, cũng không thể không thuận thế khen ngợi vài câu. Trong lúc nhất thời, tình huống trong điện trở thành trăm miệng một lời, chính là nhất trí khen ngợi tướng sĩ biên quan và phụ tử Tô Chiến.
Giữa những lời tán thưởng, cuối cùng vẫn là Đổng Thái phó chậm rãi đứng lên, tuy tiếng nói khó tránh khỏi khàn khàn nhưng uy thế trải qua ba triều đại khiến không ai có thể khinh thường: “Tướng quân dũng mãnh, bệ hạ anh minh, quân thần hoà hợp, đây là phúc của bá tánh, đất nước ta đời đời phồn thịnh, bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Bệ hạ vạn tuế!”
“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Biên quan tuyền về tin đại thắng, quần thần hô to vạn tuế. Rõ ràng là một cảnh tượng vui mừng như vậy nhưng bên tai Triệu Vũ Thần vừa nghe tiếng chúc mừng vạn tuế, mắt vừa nhìn xuống Đổng Thái phó đứng dưới bậc đầu tiên, trong lòng lại chỉ cảm thấy nặng nề.
Thái tổ khai quốc của Đại Đào chính là quan lớn trông coi biên giới của tiền triều. Bởi vì đất nước loạn lạc, ông lập nghiệp từ công sức chinh chiến. Sau khi khoác long bào lên người, luôn nhớ tới chuyện quá khứ, trong lòng thường cảm thấy bất an, thậm chí từng lén nói thẳng với con cháu rằng muốn bảo vệ giang sơn thái bình, tuyệt đối không thể để binh quyền quan trọng rời khỏi tay.
Về cơ bản lời này cũng không sai, thư sinh muốn tạo phản, mất mười năm cũng chưa thể thành công, thế nhưng võ tướng tay cầm trọng binh ở biên quan chỉ cần giương cờ hô gọi là có thể tự mình phong Vương. Trước khi phụ hoàng băng hà luôn nhớ mãi dặn dò hắn ngàn vạn lần phải đề phòng Tô gia, trong lòng hắn không dám sơ sẩy một ngày nào. Hiện tại bởi vì tình thế Tây Bắc không yên, vốn dĩ Tô gia đã nắm giữ binh quyền, nay còn lập được công lớn, trong triều chỉ nghe tin báo mà đã trở thành cảnh tượng thế này, suýt nữa chỉ biết đến Tô Chiến mà quên mất triều đình. Vậy có thể tưởng tượng ra uy thế của Tô gia ở biên quan còn ảnh hưởng lớn đến mức nào, trong tình cảnh này, nghĩ tới đó, làm sao hắn có thể không sợ?
Nếu là trước đây, đương nhiên hắn sẽ trọng thưởng Tô gia nhưng chỉ sợ trong lòng cũng càng kiêng kỵ Tô gia sâu hơn, trải qua ngày rộng tháng dài lại trở thành đồng ý kiến với tiếng lòng của Thái phó hôm qua.
Lòng bàn tay Triệu Vũ Thần càng nắm càng chặt, quân báo đại thắng tới vừa đúng lúc này, phản ứng của mấy vị quan trong điện cũng thích hợp không thể bắt bẻ, trùng hợp đến tựa như là cố ý bẩm lên tin đại thắng trong buổi triều lớn này. Nếu thật sự là cố ý, vậy trong số văn võ toàn triều, người nào có quyền lớn đến mức thao túng được tất cả chuyện này?
Người ngồi ở vị trí quân vương này, tuy là chủ của thiên hạ, nhìn như thể nắm giữ đại cục, có quyền sinh sát trong tay nhưng thân ở cấm cung, những thứ chính mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy đều là bắt nguồn từ thần tử, nô bộc quanh mình. Nếu người khác có tâm mưu tính, vậy lực lượng này dễ dàng bị lợi dụng nhất, hơn nữa còn khiến quân vương không nghĩ đề phòng.
Khoảng khắc ý niệm này sinh ra, trong lòng Triệu Vũ Thần chỉ cảm thấy trống vắng như rơi vào vực sâu mãi không thấy đáy.
Phụ hoàng trị vì hơn mười năm, hắn lại đăng cơ chưa đến ba năm, nhiều năm trôi qua như vậy, vốn tưởng rằng mình đã làm chủ thế cục, còn triều thần dưới tay tài giỏi, ngay thẳng nhưng thật ra trong đó, có bao nhiêu người là thật sự trung thành?