[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
Không thể trách Tô Minh Châu nghĩ nhiều được, thật sự là Triệu Vũ Thần giống như trái cây bị chín ép vậy, có nhiều chỗ vẫn còn xanh non nhưng cũng có nhiều chỗ lại bị chín quá.
Bất kể gặp được chuyện lớn cỡ nào, hắn nhất định cũng luôn chú trọng tới khí thế của Thái tử/ Đế vương, nàng còn nhớ lần đầu gặp hắn tại Tô phủ, rõ ràng hắn bị một con rắn nhỏ tầm đầu ngón tay trong vườn dọa sợ đến chân mềm nhũn nhưng dù thế nào cũng muốn tự vượt qua, nhất quyết không chịu để nàng cõng, nói rằng "Như vậy còn ra thể thống gì?", chịu đựng đến nỗi hốc mắt đỏ bừng ướt át.
Loại tính tình khó chịu này của hắn, nếu không phải Tô Minh Châu là người nhan khống (thích mặt đẹp), cảm thấy đứa bé này thật sự quá đẹp, không đành lòng mặc kệ hắn thì chỉ sợ lúc ấy nàng đã quay lưng bỏ đi, sẽ không dìu hắn trở về phòng, như vậy cũng sẽ không có mấy năm quen biết chơi chung sau này.
Mà tính tình được như thời điểm đó còn là vì đúng lúc Phương Thái hậu mang thai, người ngoài nói rằng bà sẽ sinh được đích tử, tiểu tử Triệu Vũ Thần này lâm vào tình cảnh xấu hổ, lúc này mới có chút cam chịu, lời nói cử chỉ đều hoạt bát hơn rất nhiều. Đến lúc Bảo Nhạc Công chúa sinh ra, hắn trở về cung, một lần nữa trở thành người được bồi dưỡng cho vị trí Đế vương, đây mới là khoảng thời gian hắn dần dần từ bùn biến thành một bức tượng, không bao giờ tùy tiện để lộ dao động cảm xúc ra ngoài.
Trên thực tế, cũng may là Tô Minh Châu quen biết Triệu Vũ Thần vào lúc Phương Thái hậu mang thai, nếu ban đầu nàng gặp phải là pho tượng "Thái tử điện hạ" quy quy củ củ kia, cho dù tiểu tử này dáng dấp có mi thanh mục tú (mắt đẹp mày mảnh) đến mấy, với tính tình của Tô Minh Châu, nhất định nàng sẽ không để bản thân chịu ấm ức mà tiếp xúc với hắn.
Giống như hiện tại, sở dĩ nàng cố ý động một chút là trào phúng tranh cãi với Triệu Vũ Thần, cố ý chọc hắn phiền toái là để chuẩn bị sau này thuận lợi xuất cung. Hơn nữa, ngoại trừ tam quan[1] khác biệt, có hơn phân nửa là bởi vì nàng không chịu được các loại lễ nghi quy củ khắc nghiệt trong cung. Ngẫm lại, vốn dĩ quan hệ giữa nàng và hắn đang tốt đẹp, kết quả tiến cung xong, thân phận địa vị đều kém hơn một bậc, ngày thường vừa thấy mặt là phải quỳ xuống, tất cả lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, hắn đứng thì nàng không thể ngồi, hắn ngồi nàng được ngồi theo nhưng chẳng những phải cảm kích tạ ơn mà còn phải cẩn thận để vị trí ngồi không được vượt qua hắn... Đặt trong mắt mọi người thì đây là chuyện hết sức hiển nhiên, bình thường không có gì đáng nói, như thế càng làm cho nàng cảm thấy ngột ngạt hơn.
[1] Tam quan bao gồm: thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.
Lúc mới quen, Triệu Vũ Thần vẫn còn nhỏ, tình huống địa vị rơi vào lúng túng, giữa hai người bọn họ với nhau luôn không chú trọng những lễ nghi này. Vốn chỉ coi hắn đơn giản là một người bạn chơi cùng kiêm bạn trai nhỏ dự bị nên lúc ấy chưa xuất hiện khúc mắc gì, nhưng hiện nay Triệu Vũ Thần đã đăng cơ, càng ngày càng để ý hình thức, muốn nàng tuân theo quy củ khắp mọi nơi, đương nhiên Tô Minh Châu không đồng ý chịu ấm ức như vậy.
Nếu thật sự không có cách nào khác thì cũng thôi nhưng chỉ cần có một chút khả năng có thể xuất cung sống tự do, chắc hẳn ai cũng sẽ không tình nguyện lãng phí cả đời ở trong cung.
Bởi vì lý do đó, giờ phút này Tô Minh Châu trông thấy Triệu Vũ Thần im lặng mất lễ nghi, đương nhiên sẽ cố gắng phỏng đoán sự tình theo hướng nghiêm trọng nhất. Hiện nay thiên hạ coi như thái bình, nếu Đại Đào thật sự xảy ra biến cố gì, lúc này Triệu Vũ Thần sẽ không đến tìm nàng, hơn nữa nhìn hắn một mặt tiều tụy thảm hại, rất giống như sắc mặt của người không còn lại bao nhiêu thời gian sống trên đời.
Vì thế nàng suy đoán hắn mắc bệnh nặng là chuyện hợp lý hiển nhiên.
Thế nhưng sau khi hỏi ra lời này, nhìn vẻ mặt Triệu Vũ Thần kinh ngạc khó hiểu, Tô Minh Châu lập tức nhận ra sự việc không hề liên quan, nàng kín đáo thở dài một hơi, ngồi xuống lần nữa, hơi ngượng ngùng nói: "Nếu không phải bị bệnh thì sao sắc mặt bệ hạ lại khó coi như vậy?"
Từ sau khi Triệu Vũ Thần ở Vọng Hương đài nghe được suy nghĩ sâu trong đáy lòng của trên dưới mười mấy người, hắn bị kích thích đến nỗi hôn mê, mấy ngày nay cũng mơ hồ phát hiện ra rằng thuật đọc tâm của hắn giống như bởi vì bỗng chốc dùng quá mức nên không còn nhạy cảm như trước kia nữa, sẽ không nghe được rõ ràng mấy chuyện linh tinh vụn vặt trong suy nghĩ của người khác, giống như là "Thật đói bụng quá, ừ ừ ừ, ôi ta phải làm gì đây, chân đau quá đi, hoa thật là đẹp ~ trăng tròn ghê ~~ tì ta tì ta tì tí ti~~~", mấy loại suy nghĩ tiếng lòng linh tinh không ý nghĩa này, nếu như hắn không cố ý chăm chú nghe, nhiều khi chúng sẽ không truyền vào tai hắn.
Đương nhiên, đó là ngoại trừ Đại Tổng quản thân cận Ngụy An của hắn, tiểu tử này vừa đến thời gian ba bữa, trà bánh ăn khuya mỗi ngày thì đều vô cùng trịnh trọng suy nghĩ cân nhắc, hắn chỉ cần chuyên chú lắng nghe một chút là có khi ngoài ba bước cũng có thể loáng thoáng nghe được nửa câu.
Cũng vì thế nên khi Tô Minh Châu chợt lóe lên ý nghĩ, trừ chính nàng hiểu rõ, căn bản còn chưa tạo thành câu chữ tiếng lòng nhưng đã bị Triệu Vũ Thần chăm chú nghe được. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Minh Châu ở trước mặt, cảm thấy câu hỏi qua loa ngượng ngập vừa nãy của nàng chỉ đơn thuần là quan tâm, bất giác thả lỏng sắc mặt, hắn ôn hòa giải thích: "Gặp phải chút việc phiền phức thôi."
Tô Minh Châu nghe lời giải thích này càng cảm thấy kỳ lạ hơn, nàng nhíu lông mày, không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ: [Việc ghê gớm đến mức nào mà có thể khiến ngươi cực khổ thành cái dáng vẻ này?]
Thật kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Triệu Vũ Thần không cảm thấy ngôn ngữ vô lễ như vậy là mạo phạm bất kính, có lẽ là nguyên nhân mấy ngày nay một mình chịu áp lực quá lâu, trong nháy mắt hắn thậm chí không nhịn nổi muốn kể hết mọi chuyện cho nàng nghe.
Chỉ là... bị sét đánh ra thuật đọc tâm? Nói ra điều này sợ rằng Tô Minh Châu lại hỏi có phải hắn bị bệnh hay không? Triệu Vũ Thần dừng một chút, chuyển đề tài khác: "Gần đây trẫm mới phát hiện, Tri châu Thương Châu - Trịnh Hạc xưa nay có tiếng là biết cách quản lý, tác phong thanh liêm, thật ra hắn lại dính líu đến vụ án lớn gian lận thi cử hơn mười năm trước. Còn có Bố chính sứ Quân Châu - Lý Quân Nhâm, hắn là lão thần nhiều năm, thật ra lại là một tên quan kiêu căng hung bạo, dối trá tham ô, một nhiệm kỳ làm quan đã vơ vét được trăm vạn của cải, cướp đoạt vô số, dồn ép dân chúng lầm than..."
Tô Minh Châu đương nhiên không biết phương pháp "phát hiện" của hắn chính là dùng thuật đọc tâm, mặc dù nàng có hơi kinh ngạc vì sao đối phương lại nhắc đến vấn đề này với mình nhưng cũng vô cùng nhanh nhẹn mở miệng: "Quan viên phạm sai lầm, xử trí theo luật là được rồi, bệ hạ còn có gì khó xử?"
Nhiều ngày nay Triệu Vũ Thần ăn ngủ không yên, đương nhiên không chỉ bởi vì một Lý Quân Nhâm nho nhỏ, tuy trên miệng hắn nhắc đến Tri châu Thương Châu, Bố chính sứ Quân Châu nhưng trong lòng lại nghĩ đến mẫu hậu dịu dàng từ ái, luôn chiều theo ý hắn, thậm chí đối xử với hắn còn để tâm hơn Bảo Nhạc mấy phần, nghĩ đến Thục phi Đổng thị thường ngày đoan chính hiền thục, không tranh quyền thế, tri kỷ thấu hiểu, vừa luôn luôn đặt hắn lên trước lại vừa xuất trần thoát tục, càng nghĩ đến Thái phó Đổng Phong làm quan ba triều, được Tiên đế trọng dụng, từ nhỏ hắn đã coi lão là ân sư...
Thế nhưng lúc này hắn mới chỉ thành thật kể đoạn mở đầu, chưa kịp nói đến trọng điểm đã bị "đề xuất" đương nhiên của Tô Minh Châu làm gián đoạn, hắn ngẩn người, nói vài câu như giải thích: "Trịnh Hạc kia vốn có danh tiếng là thẳng thắn can gián, từng bởi vì không sợ cường quyền nên bị giáng chức đến Lĩnh Nam nhưng khí phách vẫn không thay đổi. Lý Quân Nhâm thuở thiếu niên chính là thư đồng của phụ hoàng, hai mươi năm trước, Khang Châu gặp đại dịch, người bệnh chết vô số, trong triều đều sợ khó không ai tiến lên, chỉ có một mình hắn đứng ra xin lệnh, không màng tính mạng chữa trị bệnh dịch, cứu trợ thiên tai, nhiều năm qua vất vả lập công lớn, trẫm vốn cho là một vị lão thần như thế không thể nào đến nông nỗi như bây giờ..."
Mới nói đến một nửa, Triệu Vũ Thần cũng cảm thấy mình hơi hồ đồ, lập tức dừng lại, dường như có chút chua xót giật giật khóe miệng, cúi đầu thở dài: "Chỉ là cảm thấy lòng người khó lường thôi..."
Mặc dù Tô Minh Châu không biết chuyện đọc tâm thuật nhưng cũng nhẫn nại nghe hắn nói thật lâu, chỉ là càng nghe nàng càng cảm thấy không hiểu, thấy Triệu Vũ Thần ngừng miệng, nàng lập tức dựa vào gối tròn đằng sau, nhướng mày ngước mắt, sắc mặt lạnh lùng: "Lòng người vốn là khó lường, ngài đã sống trong thâm cung mười bảy năm, chẳng lẽ mới biết ngày đầu tiên hay sao?"
Triệu Vũ Thần nghe vậy nháy nháy mắt, không tức giận, thậm chí còn bày ra dáng vẻ vô tội rửa tai lắng nghe, Tô Minh Châu dừng một chút, nể tình sắc mặt đối phương vô cùng tiều tụy nên giảm bớt vài phần giọng điệu trào phúng: "Bệ hạ là nhi tử duy nhất của Tiên đế, lại đăng cơ thuở thiếu niên, ai ai trong thiên hạ cũng đều muốn lấy lòng ngài, sở dĩ được gọi là người cô đơn đương nhiên là vì ngài bị người khác lừa gạt."
Tô Minh Châu nói đến đây thì im lặng nhưng Triệu Vũ Thần hết sức chăm chú nghe được một câu nàng chưa nói ra miệng: [Chuyện có gì lớn lao đâu, ngươi được mấy tên nho sinh nịnh nọt vài câu đã thật sự cho rằng bản thân mình là con của trời cao, nên được người khắp thiên hạ quy thuận hay sao? May mà Tiên đế chỉ có một nhi tử là ngươi, chứ nếu còn có thêm Hoàng tử tâm cơ sâu nặng nào khác, ngươi làm sao có thể sống đến ngày hôm nay?]
Rõ ràng là lời đại nghịch bất đạo như vậy nhưng Triệu Vũ Thần nghe được không hiểu sao lại cảm thấy gánh nặng trong lòng được bỏ xuống, giống như cả khoảng trời mịt mù chợt lộ ra một tia sáng.
Quý phi nói không sai, thật sự là hắn đã quá trói buộc bản thân, người không phải thánh hiền, sao có thể không phạm sai lầm? Tuy hắn là Đế vương nhưng suy cho cùng cũng là người phàm, bị người khác lừa gạt là chuyện bình thường, nếu sai lầm thì nên sửa chữa, còn không thì nỗ lực phát huy thêm. Hắn đã được trời cao ưu ái, ban thưởng cho thuật đọc tâm này thì càng nên lấy đó làm răn, cẩn thận trong mọi chuyện, tuyệt đối không thể bị phụ thuộc ngược lại dị thuật này, làm trái với đạo lý minh quân.
Nghĩ đến điều này, Triệu Vũ Thần ngẩng đầu, nhìn Tô Minh Châu trước mặt, trong lòng chợt nhớ lại câu nàng vừa nói "Ai ai trong thiên hạ cũng đều muốn lấy lòng ngài, đương nhiên là ngài bị người khác lừa gạt."
Người ngoài đều lừa hắn là bởi vì nôn nóng mưu lợi riêng, trong lòng có ước muốn, vậy Tô Minh Châu thì sao? Nàng không hề kiêng dè chút nào là bởi vì không có mong mỏi gì đối với hắn ư?
Triệu Vũ Thần há hốc mồm, có ý muốn hỏi nhưng lời đã đến miệng mà không biết tại sao lại chợt do dự, nghĩ lại lúc trước hắn không suy xét kỹ, trong nhiều năm luôn coi trọng Thục phi Đổng thị hơn nàng, xưa nay Tô Minh Châu tính tình thất thường, nhất định trong lòng còn nhớ kỹ. Cũng trách hắn ban đầu không nhìn người cho rõ, chờ sau này hắn sửa sai, tin rằng Quý phi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.
Sau khi quyết định như vậy, uống một ly trà nóng vào bụng, Triệu Vũ Thần lập tức đứng lên.
Tô Minh Châu vốn cho rằng hắn muốn rời đi, không ngờ rằng Triệu Vũ Thần xoay người lại, chợt xoa xoa thái dương, vẻ mặt buồn ngủ nói: "Cũng sắp đến trưa rồi, nơi này của nàng thanh tĩnh, trẫm ở lại đây ngủ một giấc vậy."
Ở lại đây ngủ một giấc? Tô Minh Châu bỗng sững sờ, ngẩng đầu lên còn chưa kịp thốt ra lời, Triệu Vũ Thần đã quay người ra ngoài điện, tiếp tục nói: "Trẫm còn nhớ nàng không thích người khác quấy rầy nàng ngủ trưa. Thời tiết ấm áp thế này, trẫm ngủ ở giường nhỏ bên ngoài là được rồi, không cần chuẩn bị phiền phức."
Lại còn "tri kỷ" như thế? Chấp nhận ngủ ở giường nhỏ gian ngoài cơ?
Tô Minh Châu nhìn bóng lưng thong thả rời đi của hắn, cuối cùng cũng nhận ra điều gì không đúng, từ từ nhíu chặt mày.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Minh Châu (nhướng mày): Phát hiện chuyện này không bình thường.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui