Edit: Rine
Beta: Bạc
Nhìn thấy người tới, tức giận trên mặt Triệu Vũ Thần nháy mắt thu lại, đổi thành ý cười trêu chọc hài tử: “Thì ra là Bảo Nhạc à.”
Lúc trước Tiên đế có ít con nối dõi, kế vị nhiều năm vẫn không có người nối nghiệp. Bởi vậy tuy rằng thân mẫu Triệu Vũ Thần phân vị thấp hèn nhưng sau khi truyền ra tin tức mang thai lập tức khiến cả hoàng cung coi trọng, nhanh chóng thăng phân vị, chuyển đến Khôn Hòa cung dưỡng thai. Sau đó, quả nhiên là sinh được con trai, chỉ là thân mẫu hắn lại không ngừng xuất huyết, không vượt qua được. Vì vậy theo lẽ đương nhiên, hắn được nuôi dưới danh nghĩa của Phương Hoàng hậu.
Lúc ấy ngay cả Tiên đế cũng tự cho rằng mình không có duyên phận với con cháu, thế nên đã phong trưởng tử duy nhất là hắn lên làm Thái tử, từ nhỏ đã dắt theo bên cạnh dạy dỗ cẩn thận. Chưa từng nghĩ tới, lúc hắn được sáu tuổi, Phương Hoàng hậu lại đột nhiên có thai, truyền ra tin vui động trời.
Sau khi hoài thai mười tháng, sinh ra vị công chúa duy nhất trong cung - Bảo Nhạc Công chúa.
Bảo Nhạc Công chúa nhỏ hơn Triệu Vũ Thần bảy tuổi, vì là nữ nhi nên phụ hoàng mẫu hậu hoàn toàn không đặt quá nhiều yêu cầu với nàng như hắn, không bắt buộc mỗi lời nói cử chỉ nhất định phải trầm ổn cẩn thận, hành vi phải có chừng mực.
Bảo Nhạc là một thiếu nữ non nớt chừng mười tuổi, lại là Công chúa lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người. Lúc này nhìn thấy hoàng huynh cũng không hành lễ, chỉ chạy vội vài bước tiến đến trong lồng ngực Triệu Vũ Thần, nắm chặt nắm tay nhỏ, thần thái ngây thơ đáng yêu không nói nên lời: “Ai dám chọc hoàng huynh tức giận, Bảo Nhạc giáo huấn hắn thay hoàng huynh!”
Bảo Nhạc ngây thơ hồn nhiên thích nhất là làm nũng, lại thêm nàng là nữ nhi thân sinh của mẫu hậu, hoàng muội duy nhất của hắn nên xưa nay Triệu Vũ Thần rất yêu thương nàng. Giờ phút này nghe vậy, chỉ khom lưng bế nàng đi vào điện: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm hoàng huynh vậy?”
“Mẫu hậu nói, hôm qua hoàng huynh bị bệnh, nên Bảo Nhạc đưa thức ăn ngon đến cho hoàng huynh, giúp hoàng huynh nhanh chóng khoẻ lại.”
Trong lòng Triệu Vũ Thần ấm áp, nhất thời cảm thấy cũng chỉ có trẻ con như Bảo Nhạc mới thật sự đơn thuần, không giống những người khác miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Khi đang nói chuyện, một vị phụ nhân mặc trang phục giản dị đi ra từ trong điện, khoé mắt có vài nếp nhăn hơi mờ, nhưng đầu đội mũ phượng, bước đi trang trọng, đúng là mẫu hậu của Triệu Vũ Thần - Phương Thái hậu.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Triệu Vũ Thần thấy thế buông muội muội xuống, quỳ một gối xuống đất, hành lễ theo quy củ.
Đêm qua sau khi Phương Thái hậu rời đi, Triệu Vũ Thần cũng đã suy nghĩ rõ ràng, Thái hậu nương nương vốn chính là đích mẫu của hắn, đã nuôi dưỡng hắn thành người, nhiều năm qua ngậm đắng nuốt cay, không có một phút nào chậm trễ hắn. Ân nuôi dưỡng mười mấy năm không phải giả, dù cho trong lòng mẫu hậu canh cánh việc hắn không phải là thân sinh, hắn cũng chỉ có thể làm đủ bổn phận của nhi tử, sớm tối thưa hầu, tận tâm tẫn hiếu, chỉ cầu không thẹn với tâm là được. Bởi vì duyên cớ này, Triệu Vũ Thần thi lễ cũng để ý chỉnh chu, ngược lại còn trịnh trọng hơn bình thường.
Phương Thái hậu không kịp ngăn cản, chỉ vội vàng tiến lên đỡ hắn: “Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với mẫu hậu như vậy.”
“Lễ không thể bỏ.” Sau khi đứng dậy, sắc mặt Triệu Vũ Thần ôn hòa, hắn tự biết thân là bề dưới, nhìn trộm tâm tư trưởng bối là hành vi thất lễ, chỉ là thuật đọc tâm này của hắn cũng phải tự mình khống chế, hắn chủ động dắt Bảo Nhạc cùng đi vào trong điện.
Vào điện ngồi xuống, Phương Thái hậu vẻ mặt quan tâm, gọi người đưa dược thiện bà đã chuẩn bị lên. Triệu Vũ Thần cũng không chối từ, sau khi nói lời cảm tạ thì nhận lấy bát sứ, ngồi ở phía sau án thư vừa chậm rãi dùng, vừa nghe mẫu hậu nhắc tới lễ Rồng ngẩng đầu[1] ngày mai: “Bởi vì Tiên đế băng hà, trong cung đã an tĩnh lâu rồi, ngày thủ hiếu cũng sắp hết, không bằng tuyên triệu một vài tông thân vào cung, chúng ta tổ chức gia yến, cũng coi như náo nhiệt một chút .”
[1] Lễ Rồng ngẩng đầu (Longtaitou) thường tổ chức vào ngày 2/2 âm lịch hằng năm, đánh dấu sự khởi đầu của mùa xuân và uówc vọng về mùa màng tươi tốt của người nông dân Trung Quốc.
“Mẫu hậu nói phải, vậy nhi thần sẽ truyền chỉ cho phía dưới sắp xếp tổ chức.”
Việc nhỏ thế này, Triệu Vũ Thần nghe xong lập tức gật đầu. Sau án thư chỉ có một cái ghế tựa lớn bằng gỗ đàn, hắn cố ý ngồi xuống đó, Thái hậu nương nương và Bảo Nhạc chỉ có thể ngồi trên giường nhỏ sát cửa sổ, khoảng cách giữa bọn họ nói gần không gần, nói xa không xa. Tóm lại Triệu Vũ Thần vẫn chưa nghe được âm thanh gì, điều này khiến hắn rất vừa lòng.
Thế nhưng dù sao Bảo Nhạc cũng còn nhỏ tuổi, mới an tĩnh trong lồng ngực Thái hậu được một lát, không biết đã nhìn thấy thứ gì, không chịu ngồi yên mà nhảy xuống đất, theo từng bước chân phát ra tiếng chuông bạc thanh thúy, nàng vui sướng đi tới trước án thư của hắn, chỉ vào một góc nói: “Con rùa này thật đẹp!”
Thứ Bảo Nhạc chỉ là một cái chặn giấy bằng mặc thúy khắc hình Huyền Vũ, Huyền Vũ ngẩng đầu hất đuôi, mai rùa ngăm đen, tứ chi và đầu đuôi lại có màu trắng thuần khiết, điêu khắc giống như thật, rất sống động. Đừng nói là một đứa trẻ, lúc trước Triệu Vũ Thần liếc mắt một cái đã cảm thấy rất thích thú, cố ý đặt ở trên bàn, nhiều năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Quả nhiên, Bảo Nhạc sờ sờ mai rùa ấm áp, lập tức ngửa đầu chớp mắt với hắn: “Rùa này thật đẹp, hoàng huynh tặng cho Bảo Nhạc được không?”
[Ta muốn ta muốn ta muốn!]
Nghe được tiếng lòng gấp không chờ nổi của tiểu cô nương, Triệu Vũ Thần không nhịn được cười lên một tiếng, đang định mở miệng thì thấy Phương Thái hậu vốn đang ngồi trên giường đã lại đây từ lúc nào, bà vươn tay nắm lòng bàn tay Bảo Nhạc kéo về: “Bảo Nhạc nghe lời nào, không thể lấy đồ vật của bệ hạ, trở về mẫu hậu sẽ tìm thứ xinh đẹp hơn cho con.”
Hài tử ở tuổi này, nếu thích thứ gì đó sẽ không dễ dàng từ bỏ, Bảo Nhạc dẩu miệng, khăng khăng một mực: “Con không cần thứ gì khác cả.” Phương Thái hậu lại khuyên vài câu, không những Bảo Nhạc không nghe, ngược lại giống như càng thêm uất ức, rầu rĩ không vui: “Con chỉ muốn cái này! Mẫu hậu không thương con, chỉ thương mỗi hoàng huynh!”
Săc mặt Phương Thái hậu hơi thay đổi, thần thái càng thêm nghiêm túc: “Bảo Nhạc, ngày thường ai gia nói gì với con, con quên rồi à? Nếu còn như vậy nữa, mẫu hậu sẽ tức giận đấy! ”
“Chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi, Bảo...” Triệu Vũ Thần thấy thế, vươn tay cầm cái chặn giấy kia, định nhét vào trong tay Bảo Nhạc. Chỉ là lời còn chưa kịp nói xong, bên tai chợt nghe được một tràng âm thanh non nớt cao vút ――
[Người bất công! Người đã nói mọi thứ hoàng huynh đang có vốn dĩ đều là của ta! Chỉ trách ta là Công chúa chứ không phải Hoàng tử! Mẫu hậu gạt người! Mẫu hậu bất công!]
Bảo Nhạc tuổi không lớn, tuy nói thỉnh thoảng cũng có lúc tùy hứng, nhưng mẫu hậu nuôi dạy tốt, nhiều nhất được coi là một cô nương hay hờn dỗi uất ức, mọi người nhìn vào cũng hiểu ý cười cười, thậm chí sinh ra lòng yêu mến. Những lúc quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ không sẽ không ồn ào làm loạn giống như vậy, khiến người khác thấy phiền chán.
Thế nên không cần nhìn thì Triệu Vũ Thần cũng lập tức xác định, một câu vừa rồi hắn nghe thấy chính là tiếng lòng của Bảo Nhạc.
Lời nói của trẻ con thường không biết kiêng kỵ nhưng cũng là lời thật lòng nhất, mẫu hậu thật sự rất biết cách dạy dỗ, Bảo Nhạc còn nhỏ mà đã biết những lời này không thể nói ra miệng. Chỉ là, nàng có thể nhịn xuống không mở miệng, nhưng không nhịn được oán hận trong lòng, lúc lơ đãng đã bại lộ rõ ràng.
Lòng bàn tay Triệu Vũ Thần đột nhiên căng cứng, trong nháy mắt, chặn giấy cứng rắn ấm áp trên tay nặng tựa ngàn cân khiến hắn không cầm vững, để cho nó nhẹ nhàng rơi lại trên án thư.
Kỳ thật lời của Bảo Nhạc không sai, lúc sinh thời phụ hoàng coi trọng nhất là quy củ tổ tông. Hành vi ngày thường lúc nào cũng giữ nghiêm lễ pháp, chính bản thân ông như thế, nên yêu cầu đối với người khác cũng càng nghiêm khắc hơn. Ngôi vị Thái tử và Hoàng đế, không có đích tử mới có thể lập trưởng tử, nếu có đích, tất nhiên sẽ lập đích.
Trước kia, trong khoảng thời gian mẫu hậu có thai, tuy hắn còn chưa đến bảy tuổi những vẫn có thể nhận thấy được, hình như qua một đêm đã có cái gì đó thay đổi. Cung nhân, ma ma dường như đều công khai hoặc lén lút thì thầm to nhỏ, các tiên sinh dạy văn dạy võ có vẻ cũng đã thương lượng với nhau thả lỏng ba phần cho hắn. Phụ hoàng cũng thường trầm tư nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, tuy mẫu hậu vẫn còn dịu dàng, từ ái với hắn như trước nhưng bởi vì bà phải an thai nên hắn không thể thường xuyên gần gũi bà.
Bởi vì duyên cớ như vậy nên trong khoảng thời gian đó hắn không muốn ở lại trong cung, thường tìm các loại lý do ra ngoài đi dạo. Chính là vào lúc này, hắn bất ngờ kết bạn với Tô Minh Châu bằng tuổi mình trong phủ Uy Vũ Tướng quân.
Tô thị này, nàng giống như trời sinh không biết kính sợ là gì, luôn đối đãi tuỳ tiện với Thái tử như hắn, không hề có chút cung kính nào nhưng khi đó hắn ở trong cung thời gian dài, trong lòng đè nặng áp lực, ngược lại cũng không muốn người khác động một chút lại đề cập đến thân phận Thái tử của hắn, cứ như vậy, thường xuyên qua lại, hai người dần dần thân thiết hơn.
Chẳng qua những ngày như thế cũng không kéo dài lâu, mang thai mười tháng, sinh con một ngày. Mùa đông năm hắn bảy tuổi, mẫu hậu sinh hạ một Công chúa, hắn nghe tin hồi cung. Lúc ấy mẫu hậu lập tức bắt lấy tay hắn, sắc mặt dịu dàng cầm tay hắn nhẹ nhàng vỗ lên gò má Bảo Nhạc, nói với hắn: “Đây là muội muội của con, con là Thái tử, ngày sau cũng là huynh trưởng, một đời này của Bảo Nhạc hoàn toàn giao vào trong tay con.”
Bởi vì những lời này của mẫu hậu, góc tối chiếm cứ trong lòng hắn gần một năm nay tan biến giống như được vén mây đón ánh mặt trời, hắn vuốt vuốt đứa trẻ nho nhỏ mới sinh, làn da nhăn nheo, dáng vẻ mềm mại lại yếu ớt. Đáp lại lời mẫu hậu một tiếng, sau đó hắn thật sự đặt muội muội duy nhất này ở trong lòng, hạ quyết tâm thân là huynh trưởng, nhất định phải bảo vệ nàng một đời yên vui.
Từ khi Bảo Nhạc sinh ra, giống như chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều trở về như trước, cung nhân cẩn thận cung kính, phụ hoàng mong đợi yêu cầu cao, Thái phó và các tiên sinh dạy học lần nữa cùng nhau siết chặt việc học, bận đến mức hắn không còn rảnh rỗi nghĩ lại chuyện cũ. Thời gian qua lâu, ngay cả hắn cũng đã quên mất thì ra trước đây từng có chuyện như vậy.
Chỉ là, hắn đã quên đi nhưng mẫu hậu vốn dĩ chưa từng quên. Không những không quên, chỉ sợ lỡ mất cơ hội ấy đã khiến mẫu hậu canh cánh nỗi tiếc nuối trong lòng nhiều năm, cũng hận nhiều năm, vì vậy bà mới mất đi chừng mực ngày thường, nói ra những lời đó trước mặt Bảo Nhạc.
Ngay lúc Triệu Vũ Thần còn ngẩn người, Phương Thái hậu đã khuyên bảo, an ủi được Bảo Nhạc. Tuy rằng Bảo Nhạc còn có chút uất ức, hốc mắt đỏ ửng nhưng vẫn tiến đến nhận sai với hắn: “Bảo Nhạc sai rồi, hoàng huynh đừng giận muội.”
Triệu Vũ Thần khó khăn nâng khóe miệng lên, lòng bàn tay lạnh lẽo: “Không sao đâu, chỉ là đồ chặn giấy thôi, lát nữa hoàng huynh tặng cho muội nhé.”
“Bệ hạ cứ chiều chuộng nàng như vậy, sau này nàng sẽ càng sẽ không hiểu chuyện.” Phương Thái hậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giọng nói ấm áp.
Triệu Vũ Thần ngước mắt nhìn mẫu hậu ở trước mặt chỉ một lòng khuyên giải an ủi Bảo Nhạc, hắn tập trung lắng nghe, nhưng chỉ nghe được một câu thở dài bất đắc dĩ và cưng chiều: [Đứa nhỏ ngốc này!]
Tiếp theo, Phương Thái hậu dắt tay Bảo Nhạc Công chúa trở về cạnh giường nhỏ, dặn dò cung nhân đưa nước ấm khăn mặt lên, bà tự tay nhúng khăn, vắt nước lau khoé mắt cho Bảo Nhạc, giọng bà ôn tồn nhẹ nhàng, chỉ nói mấy câu đã làm không khí hoà thuận vui vẻ trở lại.
Tình cảnh như vậy Triệu Vũ Thần cũng không xa lạ gì, lúc hắn còn nhỏ, mẫu hậu cũng tự tay chăm sóc áo cơm và cuộc sống hàng ngày cho hắn, chuyện gì cũng đều cẩn thận, tinh tế. Hắn vốn dĩ cho rằng, thái độ như nhau, hành động như nhau, mẫu hậu đối xử với Bảo Nhạc và đối xử với hắn giống nhau như đúc.
Nhưng hắn sai rồi, thì ra cuối cùng vẫn có khác biệt.