Truyện Hào Môn Sâu Thẳm

Chương 2: trở lại rồi

"lâu rồi không gặp Lan tẩu!' – Nhã Tư ôn nhu cười nói.

"không đúng ...Nhã Tư tiểu thư!" – lan tẩu có chút chần chừ suy nghĩ rồi bất ngờ hét lên mừng rỡ.

"tiểu thư về rồi,cuối cùng nữ chủ nhân đích thực của Ôn gia đã quay trở lại rồi" – Lan tẩu mừng rỡ như sắp khóc nói.

"mau mau vào nhà! Quả thật tiểu thư lớn lên nhìn giống phu nhân quá! tôi còn tưởng mình ..." – Lan tẩu bỏ dỡ câu nói của mình.

"tưởng nhìn thấy ma à?" – Nhã Tư cười cười nói, quả thật cô càng lớn nét càng giống mẹ mình ngày trước nhưng chung quy cái khí chất cao cao tại thượng quý phái của mẹ thì cô chỉ được một phần nhỏ.

Bước vào trong nhà,mọi thứ xung quanh đều thay đổi không nhiều so với trước đây, duy chỉ có bức ảnh giữa nhà đã bị đổi thành bức ảnh vui vẻ của gia dình khác.

"bức ảnh trước đây đâu rồi"- Nhã Tư thấy một cổ lạnh lẽo lan ra trong lòng hỏi.


"hiện tôi đang cất giữ trong phòng sách của phu nhân ngày trước!"

"mang ra đây! Cho người tháo bức ảnh chướng mắt đó xuống ngay!" – Nhã Tư vẫn dùng thái độ nhã nhặn nói. Lan tẩu nhanh chóng chạy đi và quay trở lại với bức ảnh một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bận trên người bộ váy trắng dài đang cười sủng nịnh với đứa bé có đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh sao, người đàn ông với nụ cười hiện lành đang đứng cạnh ôm cả hai người vào lòng bức ảnh nhanh chóng được thay thế.

"tôi mệt rổi, chúng ta lên phòng nhé! phòng tôi vẫn như vậy?" – Nhã Tư nói.

"dạ...phòng của tiểu thư ngày trước do nói diện tích hơi nhỏ với sẵn đồ chơi này nọ nên đã dùng làm phòng cho Phạm tiểu thư!" – lan tẩu ngập ngừng nói.

"hừ tôi còn ở đây mà mọi người lại muốn xóa tôi nhanh vậy! không sao, tôi dùng phòng ngủ của mẹ ngay sau phòng sách của mẹ cũng được!" – Nhã Tư nói, dọn bước đi đến đó, khung cảnh bên trong cũng không ó quá nhiều thay đổi, chứng tỏ Lan tẩu cũng ra sức gìn giữ nơi này rất tốt. nhìn quanh cô nhanh chóng phát hiện nơi này xuất hiện vài thùng đồ lớn nhỏ.

"nơi này đâu phải kho hàng! Ôn gia đã từ thiện cho chỗ ở, ở lâu quá tự ngộ nhận mình là chủ nhân hay sao!" – Nhã Tư nhíu mày nhìn. – "cho người mang hết những thứ này đi bỏ hết cho tôi!" – Lan tẩu nghe theo cho người nhanh tay khiêng những thùng này ra hết ngoài cửa bỏ đi.

Nhã Tư ngồi xuống sắp xếp đồ đac của mình lại! cô không biết quyết định bỏ hết mọi thứ bên Mỹ mà quay trở lại củ cô có đúng hay không nhưng hiện tại trong lòng cô cảm thấy rất bức bối và lạnh lẽo,nếu như trong di nguyện để lại của mẹ cô không có 90% cổ phần của mẹ cô tức tầm 40% cố phần Ôn thị chuyển sang tên của Ôn Khả Tư 10% chuyển sang cho Phạm Bách Niên là cậu cô nắm giữ và mọi tài sản dưới sở hữu của mẹ cô đều chuyển sang tên cô thì cô tin rằng ngôi biệt thự này chắc cũng đã sớm đổi tên thành Phạm gia mất rồi! trước đây vì cô còn nhỏ nên mọi chuyện quyến hành đều trong tay Phạm Bách Niên đến khi cô đủ trưởng thành thì nghe những lời nói ngon ngọt của người cậu này nên một mực tin tưởng. Đến một ngày cô đủ 20 tuổi, cô nhận được một bưu kiện từ ngân hàng Thụy Sỹ bên trong chứa đựng chứng cứ làm ăn phi pháp cũng như chiếm đoạt của công, đục két của Phạm Bách Niên mà năm xưa ba mẹ cô đã điều tra được, linh cảm có chuyện không may nên đã làm một bản sao để vào trong két sắt giữ nếu như họ có bất trắc gì thì năm 20 tuổi cô sẽ nhận ra người thân duy nhất còn lại trên đơi này của cô không chừng cũng chính là kẻ lang sói đã giết chết ba mẹ của cô! cô đã có thời gian vô cùng đau khổ khi nghĩ chính mình trong 10 năm qua đã nhận giặc làm cha, phẫn nộ nhưng do bản thân chưa đủ trưởng thành cô nhẫn nhịn đợi ngày quay trở lại!

....

"á ai ai đã mang những thứ đồ này của tôi vứt ra bên ngoài ai!?" – giọng hét chói tai khiến Nhã Tư vừa mói chợp mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh dậy! giọng hét ấy của Phàm Nhất Lam, con ngoài giá thú của Phàm Bách Niên.

"các người ai to gan như vậy? ai tự ý bỏ những thứ này???" – giọng nói lớn tiếng khác vang lên, nghe có vẻ cũng đã có tuổi – "ai thay bức tranh này lên đây! Lan tẩu bà nghỉ bà là quản gia trong tờ khế ước ko được quyền đuổi bà thì bà muốn làm gì làm sao! bà nên nhớ tôi là chủ trong cái nhà này nhé!" – giọng nói cay nghiên chói tai của Vũ Minh Hà, vợ hay nói chính xác là người tình của Phàm Bách Niên nói.

"là tôi làm những việc đó!" – Ôn Nhã Tư điềm đạm đứng trên cầu thang nhìn những chuyện đang xảy ra bên dưới nói, khoan thai đi xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

"sao lại là cô? cô là ai sao lại trong nhà của tôi!" – Pham Nhất lam trừng mắt nói, có hóa thành tro cô cũng nhận ra cô gái trước mặt chính là cô gái đã bay cùng chuyến bay từ Nhật về đây với cô (bay đi Mỹ là bay 2 chuyến, quá cảnh ở Nhật để đổi sang chuyến khác!) trong khi Vũ Minh Hà còn đang ngỡ ngàng chưa lấy lại được tình thần.

"nhà của cô! khá hay nhỉ tôi không biết nhà này đã đổi chủ rồi đấy!" – Nhã tư nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bành rộng lớn tại phòng khách đưa ánh mắt bình thản nhìn 2 người trước mặt


"cô là ai? Sao cô dám ngang nhiên ở đây? Gọi cảnh sát đuổi cô ta ra ngoài ngây!" – Phàm Nhát Lam hét lớn trừng mắt nhìn cô, cơn giận trên máy bay như vẫn còn chưa nguôi.

"cô cứ gọi xem họ sẽ đuổi cô hay là tôi" – Nhã Tư nhìn Nhất Lam thách thức.

"con về khi nào vậy Khả Tư không báo trước chú cho người chuẩn bị mọi thứ!" – Phàm Bách Niên vừa về đến nhà liền nghe ồn ào bên trong phòng khách nên vội đi vào bên trong nhìn qua tình hình chợt hiểu mọi chuyện nhanh chóng lên tiếng.

"Cậu! Con cũng mới về, đang nghỉ ngơi thì bị tiếng hét chói tai của người này làm giật mình!" – NHã Tư cười nói. đứng trước mặt cô đây là người thân duy nhất của cô còn lại trên đời này, hay cũng chính là kẽ chủ mưu đứng đằng sau cái chết của ba mẹ cô. lòng Ôn Nhã Tư chua xót cười lạnh.

"ba cô ta là ai sao lại vô tư đi ra vô nhà của mình như vậy?" – Phàm Nhất lam nhanh chóng tiến đến đưa ánh mắt đáng thương ngấn nước mắt nhìn Phàm Bách Niên nói.

"à để ta giới thiệu với con, đây là mợ con Minh Hà còn đây là Nhất Lam em họ của con!" – Phàm Bách Niên nhanh chóng nói – "đây là Ôn Nhã Tư con của bác 2 con!"

Cả Nhật lam cùng Minh Hà đều quay sang nhìn ÔN Nhã Tư. Cô chỉ đứng lên nhẹ nhàng cười.

"chào mợ và Nhất Lam vậy sẵn đây cũng nói cho hai người rõ hơn một chút! Nơi này là Ôn gia nên có quy tắc của Ôn gia nên nếu có gì không biết 2 người có thể hỏi Lan tẩu, bà ấy đã làm quản gia của nhà họ Ôn 2 đời chắc chắn biết rõ hơn ai hết trong cái nhà nay!" – Ôn Nhã Tư nhẹ nhàng nói xong nở nụ cười hồn nhiên như thể cô đang vui vẻ chào mừng những người bà con này.

"cô..." – Phàm Nhất Lam toang lên tiếng cãi lại, bị cánh tay của Phàm Bách Niên ấn mạnh mà lời chưa kịp nói ra đã nuốt vội vào trong


"đừng căn thẳng thế Nhã Tư câu tin có gì đó hiểu lầm ở đây vài bữa nữa mọi người tiếp xúc thân tình với nhau sẽ hiểu nhau hơn thôi!" – Phàm Bách Niên nói.

"con cũng hy vọng! xin phép mọi người con mệt rồi! trái muối giờ thật sự con vẫn chưa thích nghi được! xin mọi người giữ im lặng giúp con bị bệnh hơi khó ngủ sợ tiếng ồn!" – nói đoạn Ôn Nhã Tư cười hiện hòa, thư thái đi lên lầu trở về phòng của mình.

"ba tại sao chúng ta phải nể nang cô ta! Ba là chủ căn nhà này tại sao phải sợ cô ta, cô ta là cái thá gì chứ!" – Phàm Nhất Lam bực mình nói.

"con im ngay đi!" – Phàm Bách Niên tức giận nhìn Nhât Phàm cô im lặng không dám nói nữa.

"cô ta về đây định ở luôn hay sao?" – Vũ Minh Hà lên tiếng nói.

"anh nghĩ là như vậy!" – Pham Bách Niên ngước nhìn lên bóng dáng người vừa mới đi ngang qua hành lang lên lầu.

.....



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận