Chương 8: đi làm
"chào trưởng phòng tôi là Ôn Nhã Tư hôm nay đến đây nhân việc!" – Nhã Tư hôm nay ngày đầu tiên đến công ty nhận việc, để đường đường chính chính nhận được sự nể phục của mọi người cho nên cô an phận dưới sự sắp xếp của Phàm Bách Niên trở thành một nhân viên mới trong thời gian thử việc tại phòng kế hoạch.
"Ôn tiểu thư! Việc cô đến bộ phận của tôi làm việc thật sự khiến cô hạ thấp danh phận mình rồi!" – trưởng phòng kế hoạch cười nói.
"dạ không đâu, tôi còn phải học hỏi nhiều ở mọi người!" – Ôn Nhã Tư cười xòa nói
"được, tôi sẽ dẫn cô đến vị trí của mình! mời Ôn tiểu thư!" – trưởng phòng kế hoạch đứng lên có phần cung kính nói.
"trưởng phòng, cứ gọi tôi là Ôn Nhã Tư đừng có khách khí như vậy! tôi cũng chỉ là hậu bối thôi. với lại tôi đến đây làm việc thì như những nhân viên ở đây! Với tôi xin anh đừng xem tôi là Ôn tiểu thư và cũng đừng nói với mọi người về thân phận của tôi có được không?" – Nhã Tư cười nói, cái cô sợ nhất chính là người ta biết thân phận của cô sẽ phối hợp diễn một màng cho cô xem khi đó cô sẽ không nắm rõ được tình hình thực tế chiến lược của công ty!
"được! tôi đánh giá cao suy nghĩ này của cô!" – trường phòng kế hoạch cười có vẻ rất hài lòng. Anh giới thiệu qua với mọi người trong phòng và vị trí ngồi của cô.
Sau khi chào hỏi một lược Nhã Tư ngồi vào chỗ của mình.
"Nhã Tư, tôi gọi cô như vậy nhé! Cô đi photo những cái này cho tôi! à đúng rồi xong thì đi pha caphe giúp tôi luôn!" – một đồng nghiệp nữ ngồi phái sau NHã Tư đặt xuống trước mặt cô xấp hồ sơ nói.
"à caphe tôi ít đường nhiều sữa!"
"sẵn cô photo giúp tôi cái này rồi mang ra đưa cho phòng tài chính nhé!" – một nhân viên nữ khác cười vui vẻ đặt xuống trước mặt Nhã tư một chồng hồ sơ khac.
NHã Tư không nói lời nào đứng lên chậm rãi photo nhưng tài liệu đó rồi đặt xuống trước mặt hai người đồng nghiệp đó quay lưng đi về vị trí của mình.
"cô cũng nhanh nhẹn lắm! còn caphe của tôi nữa!" – nhân viên nữ bận chiếc đầm đỏ nói.
"NhaxTuw cô không nhớ tôi nói mang cái này sang cho phòng tài chính cơ à?" – nhân viên nữ thứ hai bận váy đen nói.
NHã Tư đừng lên cười nhưng lại vô cùng bực bối nhìn tên trên thẻ treo trước ngực của hai người chậm rãi nói.
"thứ nhất cô Xuân Mễ và cô Mai Quyến tôi đã giúp 2 cô photo tài liệu này đã là sự giúp đỡ thân tình chào hỏi vì tôi là nhân viên mới! nhưng tôi không nghĩ tôi có nghĩa vụ phải pha caphee cho cô cô Xuân Mễ và cũng không có bổn phận làm chân sai vặt giao tài liệu thay cho cô Mai Quyến!"
"cô! cô nghĩ cô vô đây ngồi trên cái bàn đó là cô đã được nhận làm hay sao? cô nghĩ với cái hồ sơ học ở nước ngoài vê thi có thể lên mặt hay sao? nhân viên thử việc cũng chỉ là chân sai vặt mà thôi! cô nên hieur rõ điều đó và nhanh chóng đi pha caphee cho tôi trước khi tôi cảm thấy bức bối hơn!" – Xuân Mễ cười khì khinh bỉ nói. cô nhìn Nhã Tư thật sự rất chướng mắt được nhận vào làm nhưng lại không thông qua cuộc phỏng vấn nào thì càng không muốn chấp nhận.
"đúng vậy cô bé! Tôi nghĩ cô nên biết rõ một số việc, hậu bối thì dù ở đâu cũng nên học cách tôn trọng tiền bối của mình!" – Mai Quyến cười nói.
"tôi khong nghĩ công ty trã lương cho tôi để đi hầu hạ hai cô! nếu hai cô thấy không phải có thể lên trực tiếp phòng nhân sự khiếu nại tôI!" – Nhã Tư nói xong không them quan tâm đến hai người đó quay lại chỗ ngồi của mình.
"cô được lắm! cô giỏi lắm! để tôi xem cô hóng hách được đến bao giờ!" – Mai Quyến và Xuân Mẽ nói hậm hực ngồi vào chỗ làm việc của mình.
"Nhã Tư cậu oai lắm! tôi ngưỡng mộ cậu!" – một nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh Nhã Tư cười nói rù rì với cô. Nhã Tư cười cười nhìn cô ấy – "tôi là TRúc GIang ngồi cạnh cậu! tôi làm được 6 tháng rồi! lúc đầu khi tôi mới vô cũng bị đầy ải như vậy!"
"chào cô TRúc Giang!"
"nè cho cô, đây là dự án nhỏ, công ty chúng ta đang muốn xây dựng thành bản kế hoạch nếu khả thi sẽ đầu tư triển khai. Cô xem đi rồi thực hiện nó nhé!" – Trúc Giang nói.
"cảm ơn cô!"
"không có gì! Những người ngồi trong khu chúng ta thì cũng trạc trạc nhau nhưng những người ngồi khu sau lưng chúng ta là những người kỳ cựu ở đây nên tốt nhất cô đừng dây vào họ! tôi có ngưỡng mộ cô thật nhưng tôi lại lo cho cô, họ không dễ dàng gì bở qua như vậy đâu!" – Trúc GIang nói sơ lược một cuhts tình hình trong phòng. Nhã Tư chăm chú lắng tai nghe, cô đánh giá sơ lượt cô bạn đồng nghiệp trước mặt, dáng người có phần nhỏ bé nhưng gương mặt dễ thương, nhìn có vẻ chân thật trong những nụ cười.
"cảm ơn cô! tôi sẽ lưu ý!" – Nhã Tư cười nói.
Sau chuyện lần đó quả thật Nhã Tư chỉ nhận được những công việc lẻ tẻ của Trúc Giang đưa qua, với kinh nghiệm làm việc trước đây tại Mỹ cô nhanh chống hoàn thành nhưng mãi vẫn không thấy có những kế hoạch lớn đến có chút thắc mắc, nhưng khi cô hỏi chỉ nhận được ánh mắt lãng tránh của Trúc Giang cùng với lời giải thihs do trong quá trình thử việc sẽ không được giao nhưng kế hoạch to lớn được
Bẵng đi cái lại đến kỳ họp cổ đông thường niên
"chào mừng mọi người đến với cuộc họp cổ đông thường niên của Ôn thị! Nhân dịp này tôi muốn giới thiệu với mọi người một người đó chính là anh Thẩm Bách Xuyên! Anh ấy hiện đang sở hữu 10% cổ phần của Ôn thị! Có thể xem là một đại cổ đông của công ty chúng ta!"- Phàm Bách Niên giới thiệu, Thẩm Bách Xuyên đứng lên chào mọi người, tiếng vỗ tay vang lên cùng với tiếng xì xào.
"cảm ơn mọi người! sự chào đón của mọi người khiến tôi cảm thấy rất vui! Thẩm thị chúng tôi quyết định đầu tư vào Ôn thị cùng là vì nhận thấy ở Ôn thi rất có tiềm năng cũng như đội ngũ lãnh đạo công ty hứa hẹn mang lại lợi ích cho chúng tôi!" – Thẩm Bách Xuyên thẳng thắng nói, anh không e ngại cũng không dùng những lời lẽ hoa mỹ mà nói trực tiếp mục đích của mình. quả thật là một người đầu tư có máu mặt trên thị trường.
Sau những báo cáo công việc khác nhau đến khi không còn vấn đề gì cần đưa ra cuộc họp chuẩn bị kết thúc thì bất ngờ Phàm Nhất Lam lên tiếng.
"tôi nghe nói Ôn tiểu thư đã đến làm ở công ty chúng ta cũng đã qua thời gian thử việc lâu rồi...nhưng sau đến nay tôi vẫn chưa thật sự thấy có dự án nào mang tên cô xuất hiện cũng chưa thấy được tài năng như cô đã mạnh miệng nói đến!"
<dr.meohoang>