CHƯƠNG 26: BỞI VÌ TRÂN QUÝ NÊN PHẢI TRÂN TRỌNG
Cảnh bên ngoài dần thay đổi, ánh mặt trời đã ngả màu, đẹp tựa tranh vẽ.
Thế nhưng tiểu gia hỏa trong chiếc hộp lại không chịu được, mắt hơi lại rồi quẫy đạp kêu loạn, hiển nhiên không thích bị ánh nắng chiếu vào.
Lăng Ngạo đưa tay gõ gõ tấm kính thủy tinh, Trần An liền ấn một cái nút, tấm chắn thủy tinh tối màu được hạ xuống.
Cô liếc nhìn anh, không ngờ anh lại để ý như vậy.
Bàn tay trắng nõn vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của tiểu gia hỏa, Tống Vĩnh Nhi nhịn không được liền nói: “Ánh mặt trời quá chói mắt, ánh mắt của nó không chịu được.”
Lăng Ngạo nhìn con vật trong chiếc hộp, nhàn nhạt nhả ra ba từ: “Nó quá yếu.”
Tống Vĩnh Nhi cũng không quan tâm, nhấc vật nhỏ mềm mềm thành một cục ra khỏi chiếc hộp, ôm nó trước mực mà trêu đùa với nó.
Trước đó, ở trong phòng khách của nhà họ Tống, Trần An và Trần Tín nói tới là con mèo này.
Bọn họ thấy trời chưa sáng thì nó đã kêu, nhìn thì phát hiện nó cuộn tròn người run rẩy dưới sương sớm, nhìn là biết đã xảy ra cái gì đó.
Trần Tín muốn ôm nó về nuôi nhưng Lăng Ngạo không đồng ý.
Trần Tín muốn lặng lẽ cho nó uống chút sữa, Lăng Ngạo cũng không đồng ý.
Trần Tín buồn bã hỏi Lăng Ngạo tại sao thì Lăng Ngạo lại ám thị với bọn họ: Trừ phi Tống Vĩnh Nhi đồng ý nuôi nó, hơn nữa phải đích thân chăm sóc nó, nếu không sẽ vứt nó đi, để nó tự sinh tự diệt.
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy thế thì tự nhiên sẽ tức giận rồi.
Khi cô ở Thanh Thành có nuôi mèo xiêm màu xám tro, lông ngắn, cao quý, thông minh, đáng yêu.
Con mèo đó ở cùng Tống Vĩnh Nhi suốt 8 năm, lớp 10 năm đó Tống Vĩnh Nhi đến thành phố M học trung học, con mèo đó không ăn không uống nằm ở bệnh viện chờ cô, tuổi tác của nó cũng lớn rồi, dần dần mắc bệnh rồi chết đi.
Sau khi Tống Vĩnh Nhi nhận được tin, liền xin phép nghỉ học ở trường trở về nhà nhìn nó, còn đích thân xây một ngôi mộ nhỏ cho nó ở trong vườn nhà họ Tống.
Khi đó, Tống Vĩnh Nhi rất đau lòng, khóc suổt nửa tháng trời.
Vợ chồng Tống Quốc Cường không muốn con gái phải đau lòng buồn bã nên đã đề nghị với cô là mua cho cô một con khác đẹp hơn, thế nhưng sau đó cô lại quay trở lại thành phố M học tiếp, sau khi tiếp nghiệp thì học đại học, căn bản không có thời gian nuôi thú cưng nữa.
Trải qua chuyện đó, Tống Vĩnh Nhi hiểu được một đạo lí: Nếu như không có nhiều thời gian ở bên cạnh, thà rằng không nuôi, cũng không muốn khiến nó chịu sự cô đơn.
Sờ sờ tiểu gia hỏa trước ngực, Tống Vĩnh Nhi nhớ đến con mèo của cô.
Con mèo của cô tên là Tích Tích.
Thế nhưng, cô đã không thể trân trọng nó, ở bên nó thời khắc cuối cùng.
Đôi mắt long lánh ánh nước, cô nhịn, cố gắng không để nó rơi xuống.
Ngẩng lên nhìn Trần Tín, cô hiếu kỳ: “Nó có tên không?”
Trần Tín lắc đầu: “Không có, hay là, gọi là Nựu Nựu? Tôi biết nó là mèo cái.”
Nựu Nựu?
Tống Vĩnh Nhi hơi cau mày, hiển nhiên cảm thấy cái tên này quá tầm thường.
Lúc này, một giọng nó trầm ấp vang lên bên cạnh cô: “Trân Trân, trân trong trân trọng.”
Cô nhẩm trong lòng một chút,
Trân, trọng!
Nhìn Lăng Ngạo mà cô không dám tin, có vài phần không chắc chắn: Anh tại sao lại đặt tên cho con mèo? Lẽ nào anh biết cô trước đây có nuôi một con mèo, gọi là Tích Tích sao?
Lăng Ngạo nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Nó trắng như tuyết, giống như trân châu vây, gọi là Trân Trân thấy thế nào?”
Cô thư thái hẳn.
Thì ra ăn đặt tên cho con mèo là Trân Trân bởi vì lông nó trắng như tuyết.
Mà anh lại mỉm cười nhàn nhạt, giống như trước đây nở nụ cười khuynh thành: “Trân Trân, bởi vì trân quý nên phải trân trọng.”
Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Tống Vĩnh Nhi cũng không có nói cái tên này rốt cuộc có được hay không.
Chỉ là con mèo trong ngực càng lúc càng kêu đến lợi hại thì cô nhìn Trần An và nói: “Đi đến cửa hàng thú cưng!”
Lát sau—
Lăng Ngạo vẫn ngồi trên xe như cũ, trong tay cầm một ly sữa ấm, đó là Tống Vĩnh Nhi dúi vào tay của anh, nhưng không phải để anh uống mà là để anh cầm giúp.
Chỗ trống giữ hai người để rất nhiều các đồ vật kỳ lạ mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Cô để Trân Trân lên đùi, bàn tay trắng nõn lật tìm thứ gì đó trong đống đồ, hình như đối với đồ vật dành cho thú cưng đều rất quên thuộc.
Bận rộn một hồi, cô lấy ly sữa trong tay anh đổ vào cái bình sữa, trực tiếp đưa đến miệng của Trân Trân.
Trân Trân ngậm bình sữa, từ từ mút, biểu tình rất hài lòng.
“Tôi đã thay núm vú dành cho mèo sơ sinh rồi, các người nhớ sau khi trở về mỗi ngày đều phải khử trùng núm vú. Sau 15 ngày thì cho nó uống thuốc giun, bây giờ nó còn quá nhỏ, không chịu được dược tính của thuốc giun. Sữa nếu như uống hết phải mua bổ sung ngay, nhãn hiệu này trước đây tôi đã từng mua, dùng rất tốt. Đừng trực tiếp dùng sữa bò cho Trân Trân uống bởi vì dạ dày của nó rất đặc biệt , sữa bò nhất định phải pha loãng mười lần mới có thể cho nó uống, hơn nữa có một vài thứ chứa thiếu protein nó không thể hấp thụ.”
Cô nói không ngừng, mỗi một câu, Trần Tín đều rất nghiêm túc ghi nhớ.
Lăng Ngạo nhìn kỹ Trân Trân trong tay của cô đang có dáng vẻ rất thưởng thụ, rồi lại nhìn cô cho Trân Trân uống sữa, ánh mắt đen láy in bóng cô gái thuần khiết và lương thiện đó mà tỏa ánh sáng rực rỡ.
Có lẽ bởi vì kêu quá lâu nên cổ họng đau nên Trân Trân uống sữa có chút chậm.
20ml sữa, nó uống trong 30 phút.
Tống Vĩnh Nhi cẩn thận rút núm vú ra, lại lấy giấy lau miệng cho nó, lúc ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên trong không khí truyền đến mùi hoa tử vi.
Trở lại nơi cô thích nhất – Tử Vi Cung.
Chỉ là, cô không phải rất muốn vào trong: “Làm thế nào để nuôi được mèo mới sinh, tôi đã dậy mọi người rồi.”
Trần Tín khó xử nhìn Lăng Ngạo, nhưng Lăng Ngạo lại điềm nhiên nói: “Trần An, vứt con mèo này càng xa càng tốt!”
Trần An không di chuyển mà quay sang nhìn cô: “Cô Tống, trước đó tôi đã nói rồi, điều kiện cậu tư đồng ý nuôi con mèo này chính là cô đồng ý ở lại Tử Vi Cung chăm sóc nó.”
“Vậy tôi mang nó về nhà họ Tống là được rồi!”
Tống Vĩnh Nhi rất lanh trí nói.
Cô không ngốc, nếu như cô không ở đây, Lăng Ngạo sẽ vứt con mèo đi, thế thì cô trực tiếp mang nó về nhà họ Tống không phải là được rồi sao?
Ba mẹ còn đang đợi cô, anh Tiểu Long cũng đang đợi cô, mấy ngày nữa, Tiểu Ngư cũng phải đến thành phố M rồi!
Lăng Ngạo cười lạnh một tiếng, âm sắc rất nguy hiểm: “Nhưng phàm là thứ gì được phát hiện ở Tử Vi Cung thì đều thuộc Tử Vi Cung, ai không thông qua sự đồng ý của tôi mà chiếm đồ của tôi làm của riêng, có gan thì thử xem.”
Cường hãn!
Tống Vĩnh Nhi thè lưỡi, nhìn chằm chằm Lăng Ngạo, thấy hai chân của anh không thể di chuyển liền nói: “Tôi không tin!”
Lăng Ngạo không có tức giận mà ngược lại càng thâm ý nhìn cô.
Tống Vĩnh Nhi không sợ anh, cũng nhìn thẳng vào anh: “Người khác sợ chú chứ tôi không sợ chú!”
Anh gật đầu, nở một nụ cười vô hại: “Bên cạnh tên vừa hay thiếu một cô gái không sợ tôi, cùng một cô gái biết nuôi mèo.”