Truyền Kì Đông Vân

Cảnh sát rất nhanh chạy đến áp giải lũ cướp về đồn, quên, thực ra là áp giải tên cướp duy nhất về đồn. Cướp ngân hàng cũng không phải là việc nhỏ, nhất là giữa thanh thiên bạch nhật. Việc này giải quyết phải thật đẹp, ít nhất là trong mắt nhân dân...ừ thì dĩ nhiên để cho bọn họ cảm thấy tiền thuế mà bản thân đóng là không sai.

-Anh cảnh sát, cả bọn họ nữa!

Đúng lúc này, một âm thanh thập phần chói tai vang lên. Mọi người đều tập trung ánh mắt về phía cô nhân viên ngân hàng, sau đó lại theo tay nàng ta dời đến hai người Nhạc Đông Vân và Hàn Tuyết đang định ra khỏi cửa.

-Hắn ta rõ ràng đã có thể chế phục hoàn toàn bọn cướp, lại dễ dễ dàng để chúng rời đi, tám phần là đồng lõa. Tôi xem các anh cũng nên giải bọn họ về đồn để thảm vấn.

Không sai, âm thanh này là của cô nhân viên ngân hàng phục vụ ở cửa VIP ban nãy. Mà nghe lời cáo buộc phải nói là vớ vẩn kia, ấy vậy lại có nhiều kẻ gật đầu phụ họa:

-Phải! Có thể tóm gọn bọn cướp lại thả đi để cho người ta bị cướp, xem ra chẳng phải người tốt lành gì.

-Này, các người sao lại có thể ngậm máu phun người một cách vô lý như vậy được.

Hàn Tuyết phải nói là rất bất bình:

-Thâm chí, đến cả tên cướp còn lưu lại đây cũng là công của chồng tôi, chứ mấy người nghĩ do cái gì?

-Nó là đồng bọn tao đấy.

Tên cướp bị cảnh sát tóm, cắm tức Nhạc Đông Vân hại hắn ra tình cảnh này, bèn nhân tiện bỏ đá xuống giếng, nói một câu. Dù sao hắn cũng chẳng mất gì.

-Ngươi…!

Hàn Tuyết căm tức quay qua trừng tên cướp, mấy người khác ít ra nàng còn có thể phản bác, nhưng thằng này mở mồm bảo bọn họ là đồng bọn thì hơi khó chơi rồi, ít nhất hiện tại khó cãi lại ngay được.

-Đưa tay ra sau đầu, quỳ xuống!

Mà quả nhiên, nghe tên cướp nói vậy, vài cảnh sát ngay lập tức chĩa súng qua bọn họ, quát lên.

-Nàng biết không, ngu cũng chả có gì đáng sợ, đáng sợ là mấy thằng ngu đội lốt người thường ấy. Chỉ trong những trường hợp cần thể hiện sự ngu dốt của mình, bọn ấy mới lòi mặt ra thôi, như lúc này đây chẳng hạn.

Nhạc Đông Vân nói câu này với Hàn Tuyết, tất nhiên hắn không phải nói thầm, cho nên làm cho tất cả người ở đây nóng máu.

-Tôi nhắc lại lần nữa, hai tay đưa ra sau đầu, quỳ xuống.

Trong số những người bị chửi tất nhiên có cả cảnh sát, cho nên bọn họ cũng chả thân thiện gì. Mà nhìn điệu bộ, có khi hai người Nhạc Đông Vân cùng Hàn Tuyết không làm theo, có khi bọn họ nổ súng thật.

-Các ngươi mới quỳ xuống, không thì ăn đòn.

Nhạc Đông Vân bắt đầu bị chọc tức, ngân hàng này đúng là khốn kiếp, làm một cái thẻ cũng cực kỳ phiền phức, bây giờ còn vu oan hắn cướp ngân hàng. Mà bây giờ đám cảnh sát cũng đang chĩa súng vào hắn, sao dễ dàng như vậy?

-Chồng, hay là theo bọn họ về đồn giải thích tí, dù sao cái này cũng không thể vu oan dễ dàng như vậy đâu.

Hàn Thuyên lo lắng nói. Đối mặt với hàng chục khẩu súng đang chĩa vào cùng lúc, chồng sợ cũng khó đỡ, cho nên nàng giọng điệu hơi chùn bước.

Lại nói, hình như chồng với nữ cảnh sát Nhạc Băng kia quan hệ không tồi thì phải, đến lúc đó mọi chuyện hẳn sẽ được giải quyết tốt.

Có thể là, Hàn Tuyết nghĩ như vậy, nhưng Nhạc Đông Vân này? Hắn thậm chí còn chưa nghĩ đến, chứ đừng nói là “không”.

-Giơ tay đầu hàng, quỳ xuống!

Nhạc Đông Vân chậm rãi đưa tay lên, mà mọi người xung quanh vốn đang chăm chú nhìn hắn chợt thở nhẹ một hơi, bao gồm cả mấy người cảnh sát, xem ra đối tượng tình nghi đã đầu hàng.

Nhưng không, đầu hàng? Nực cười! Nhạc Đông Vân chỉ đơn thuần gạt lọn tóc trên trán qua một bên, để rồi sau đó, trong tay hắn Nguyệt Tuyền kiếm hiện. Phải, là Nguyệt Tuyền kiếm. Cũng một thời gian Nhạc Đông Vân chưa từng sử dụng tới nó, nguyên do rất đơn giản, hắn nghĩ không đáng. Chỉ là hiện tại, bọn người kia như cũ không đáng, nhưng tôn nghiêm bản thân, vậy không tiếc.

-Cũng dám bảo ta cùng nàng quỳ xuống, các người có tư cách gì?

Kiếm quang loang loáng, trong phút chốc, tất cả tan thành mây khói. Ý ta là, vũ khí của đám cảnh sát cùng đồng loạt bị cắt thành hai nửa. Nhát kiếm rất ngọt, rất đẹp.

-Ta rất ghét kẻ khác cầm thứ gì đó nghĩ là có tính uy hiếp, rồi chĩa về phía ta, rất lợi hại sao?

Nhạc Đông Vân thu kiếm, chậm rãi đi đến trước mặt mấy tên cảnh sát

-Phàm nhân bất quá chỉ là phàm nhân, cho nên kẻ khác nói gì liền tin ngay lập tức. Ta hiện tại nói các người là ngu xuẩn, là dốt nát, các ngươi tin không?

Nhạc Đông Vân lại quay qua tên cướp đã bị tóm, cách không đánh một chưởng vào ngực hắn:

-Rác rưởi trong đám phàm nhân, ngươi có tư cách gì nhắc đến Nhạc mỗ?

-Không được làm càn!

Mấy người cảnh sát thấy Nhạc Đông Vân vung tay với tên cướp, vội hô lên, nhưng sau đó đã lập tức hối hận. Bọn họ đều cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị đánh một trận, mà cũng vì đau nhức nên ai nấy đều gục xuống.

-Lắm mồm.

Nhạc Đông Vân khinh thường. Bọn này ốc còn chưa mang nổi mình ốc đã vội lo chuyện bao đồng.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, người này đúng là quá mạnh, quá trâu bò. Đánh cướp, đánh luôn cảnh sát, mà nhìn bộ dạng hắn, xem ra còn chưa đánh xong đâu!

Quả thật, Nhạc Đông Vân còn chưa có đánh xong. Hắn đi lại gần nữ nhân viên kia- đầu sỏ của việc vu oan lần này, cho nàng ta mấy cái bạt tai vang dội liên tiếp.

-Cách một lớp không khí cho ngươi bạt tai đều cảm thấy bẩn tay. Cô không làm thẻ cho Nhạc mỗ cũng không sao, nhưng lại cả gan vu oan ta là cướp, nực cười!

Hắn nói đến đây càng cảm thấy đáng giận, định bạt tai nữ nhân ngu ngốc này vài cái nữa, thì ngoài cửa có người gầm lên:

-Dừng tay!

Một nữ cảnh sát chân dài cực kỳ gợi cảm xuất hiện trong ngân hàng, nàng đi về phía Nhạc Đông Vân, vẻ mặt nén giận:

-Ngươi không gây chuyện không được sao?

Nữ cảnh sát xinh đẹp này tất nhiên là Nhạc Băng. Trôm cắp cướp đoạt tài sản, cái này thuộc bên dân sự. Mà cướp ngân hàng, vụ này khá lớn, tất nhiên nàng sẽ trực tiếp chạy đến hiện trường quan sát một phen. Nào ngờ vừa chạy đến, đã thấy cảnh đánh người đang diễn ra

-Đây không tính là gây chuyện. Nhưng nếu nàng coi là như vậy, thì cũng không sao cả.

Nhạc Đông Vân không để ý nói.

- Cảnh sát, người này đi cùng bọn cướp, chị mau bắt hắn lại.

Nữ nhân viên dùng giọng tức giận cáo trạng.

-Đi, theo tôi về đồn.

Nhạc Băng quát lên với Nhạc Đông Vân, tuy nàng không tin hắn đi cướp ngân hàng nhưng vẫn cảm thấy nên bắt về rồi nói sau.

Về phần Nhạc Đông Vân, hắn không có ý kiến gì với vấn đề này. Hắn cảm thấy bị vợ tương lai dắt đi cũng không sao.

-Bây giờ luôn à?

-Nói nhảm, chẳng lẽ ngây ngốc ở đây một lúc nữa sao?

Nhạc Băng trừng mắt.

-Còn nàng ấy thì sao?

Hắn tò mò chỉ vào Hàn Tuyết.

-Nàng ta có thể đi.

Nhạc Băng nghĩ nghĩ một chút, quyết định. Dù sao không phải ai cũng thích gây chuyện như tên ngốc này.

-À được rồi.

Cùng lúc đối thoại giữa hai người Nhạc-Nhạc diễn ra, một cảnh sát khác vốn lúc đầu đi theo Nhạc Băng đến đây, bây giờ đến gần nhân chứng để hỏi vấn đề. Mà vài phút sau, khi yêu cầu mọi người ở đây tường thuật lại vụ việc một cách chi tiết, hắn căm tức nhìn cô nhân viên đưa ra cáo tráng kia:

-Cô kia, biết vu oan người khác là cũng có tội không?

- Tôi không vu cáo, anh ta không cùng bọn với đám cướp, sao không ngăn cản?

-Đầu óc cô có vấn đề à?

- Người ta đến đây làm thẻ, cô không làm, cậu ta dựa vào điều gì để giúp cô bắt cướp? Mà kể cả, cô giúp cậu ta làm thẻ, nhưng cậu ta không muốn giúp, đó cũng không hề có tội.

- Anh...Anh là cảnh sát mà nói vậy sao? Rõ ràng nói chuyện cho phạm nhân.

Nữ nhân viên kia tức giận.

-Đưa cô ta về đồn lấy lời khai luôn đi.

Tên cảnh sát này cũng lười nói nhảm, phân phó thủ hạ. Đồng thời, trong lòng hắn không khỏi nghĩ đến, nếu cô ả này giúp Nhạc Đông Vân làm thẻ, vậy bọn cướp đã xong đời, còn cần bọn hắn phiền phức như vậy làm gì? Phải biết gần đây tình hình thành phố không ổn định lắm, việc ở cục Cảnh sát rất bận rộn, đã vậy còn làm mọi thứ phiền lên. Bất tri bất giác, tên cảnh sát này đối với cô nhân viên nảy sinh địch ý.

-Rõ ràng là có thể, cũng là việc tốt, sao ngươi không giúp ta bắt đám cướp kia?

Ở trên xe cảnh sát, Nhạc Băng cũng bực bội chất vấn, đối tượng dĩ nhiên là Nhạc Đông Vân đang nhìn chằm chằm nàng bên cạnh.

-Ừ thì...nàng có nói đâu?

-Ta không nói thì ngươi sẽ không làm sao?

-Ừ thì...một số việc không cần nàng nói ta vẫn làm. Nhưng mà...không có việc này.

Nhạc Đông Vân có chút suy nghĩ, nói ra.

-Cái gì là không có việc này, ngươi không có chút giác ngộ công dân nào sao? Lại nói, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, ngươi không có giác ngộ, cũng phải biết cái nào nên làm chứ!

Nhạc Băng nói với tên này, cảm giác khó thở:

-Ngươi thả chúng ra, ta lại phải nhọc công đi tìm.

-Ta cũng đã nghĩ qua. Có điều cảm thấy cướp ngân hàng này cũng chẳng phải chuyện bất bình gì, mà bọn cướp cũng khá biết điều nên tha. Nàng xem, tên không biết điều chẳng phải ta đã cho no đòn rồi sao?

Hắn phân bua, sau đó dùng giọng thương lượng:

-Nếu không, ta bắt mấy tên còn lại đưa cho nàng nhé?

-Không thèm!

Nhạc Băng biểu cảm nhìn như vẫn giận:

-Tôi cảm thấy nhốt cậu vào đồn cảnh sát vài ngày là bản thân sẽ đỡ mệt hơn rất nhiều.

-Ừ ừ, nhốt cũng được. Có điều nhốt ta vào phòng làm việc của nàng nhé! Có nàng ở đó thì ta sẽ ở được hai ngày.

Nhạc Đông Vân không chút nghĩ ngợi đồng ý, sau đó thương lượng với Nhạc Băng, có điều nghe sao cũng giống như đùa giỡn.

-Két!

Xe cảnh sát chợt dừng lại, Nhạc Băng quát lên với Nhạc Đông Vân:

- Cậu xuống xe cho tôi.

Nhạc Đông Vân chợt sững sờ:

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không đưa tôi đi cục cảnh sát sao?

- Cậu không xuống xe sao? Không xuống tôi sẽ giam mười lăm ngày!

-Cái này… tuy ta muốn về cục cảnh sát với nàng nhưng mười lăm ngày quá dài, ta còn muốn ở cùng Tuyết nhi nữa.

Nhạc Đông Vân nghiêm trang suy nghĩ một lúc lâu, sau đó hắn mở cửa xe

-Giờ tôi phải xuống xe, đợi đến khi tôi có thời gian rãnh thì sẽ đến cục cảnh sát ở mười lăm ngày.

Nhạc Đông Vân bước xuống, sau đó hắn còn không quên vẫy tay với Nhạc Băng đang ở trên xe:

-Cảnh sát tỷ tỷ, phải nhớ đến tôi đấy nhé.

- Mong sao cậu chết đi cho rồi.

Nhạc Băng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu, sau đó nàng nhấn chân ga, xe cảnh sát phóng đi như tên bắn. Nàng vốn nghĩ sẽ kéo hắn về đồn hỏi một phen nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà đẩy xuống đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui