Truyền Kì Đông Vân

Chút chuyện nhỏ của mấy chưởng môn, người dưới đài tất nhiên không biết, người trên đài đương nhiên càng không. Bởi vậy, sau một chút chậm trễ khó hiểu, người chủ trì rốt cuộc tuyên bố tỉ võ bắt đầu.

Một mảnh yên lặng bao trùm toàn bộ sàn đấu, mọi người đều muốn nhìn Nhạc Đông Vân người kia, rốt cuộc tiến vào chung kết, còn kém một chút bước lên bục cao nhất kia, hắn rốt cuộc đối với nữ nhân phong hoa tuyệt đại đối thủ kia, còn có thể bảo trì phong độ thoải mái nhàn nhã như tắm gió xuân giống như trước giờ không.

Nhạc Đông Vân ánh mắt thoạt tiên là hơi chút thần thần, sau đó lại là khó hiểu, đối với nữ nhân được xưng là đối thủ cuối cùng của mình, có chút vô lực đưa ra nghi vấn:

- Nguyên Dao...tại sao lại là tỷ nha?

Lạc Nguyên Dao nháy nháy con mắt, vô tội đáp:

- Tại sao lại không thể là ta nha?

- Chơi rất vui sao?

- Ân, rất vui đấy!

Nhạc Đông Vân nội tâm vô lực nhả rãnh, liền ngươi sự tình này mới cảm thấy vui a. Bằng không, có ai rảnh rỗi đối với loại này cấp thấp tỷ võ, ngươi một cái đại lão còn chạy đi tham gia náo nhiệt!

Lạc Nguyên Dao gặp Nhạc Đông Vân vẻ mặt khổ bức loại biểu tình này, rất có ý tưởng chơi đùa, đối với hắn như vậy giả vờ khó hiểu hỏi lại:

- Ngươi chẳng lẽ cảm thấy ta là không nên tham dự

Nhạc Đông Vân dường như cảm thấy sự tình có chút chuyển biến, liều mạng gật đầu. Lạc Nguyên Dao thấy hắn như vậy, cười nghiền ngẫm:

- Còn nói ta đây, ngươi chẳng phải đồng dạng đều tham gia?

- Ta là ban đầu muốn nhìn một chút, sau lại lỡ nhận lời với một người, bởi vậy một mực đến giờ.

Hắn gãi đầu, cũng không thể thật đánh Nguyên Dao a, vậy coi như xong. Chỉ là nếu mỗi mình hắn, nhận thua liền không sao cả...dù gì cũng là tình tỷ tỷ nha. Bất quá, đây cũng không mang màu sắc cá nhân, mà là chuyện hắn đáp ứng Trương Minh đấy! Nếu hiện tại nhận thua mà nói.... đừng nói tất cả mọi người cảm thấy thế nào, chính hắn cũng cảm thấy không ổn

Trong lòng dường như đang tự hỏi:

"Này, tiết tháo đâu?"

Lạc Nguyên Dao với hắn lớn lên từ nhỏ, nhìn biểu lộ kia còn không biết trong lòng ai đó đang nghĩ gì, bèn đi đến sát bên tai hắn nói khẽ:

- Cảm thấy mất mặt?

- Là!

- Mất mặt vì ta vẫn là vì ngươi?

- Vì ta

- Vậy nếu cho chọn này...

Giọng Lạc Nguyên Dao nhu nhu mềm mại:

- Vẫn là chọn cái nào?

- Tất nhiên là mất mặt vì ta

Nhạc Đông Vân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, không chút do dự nói. Một câu này để cho tâm tình Lạc Nguyên Dao mềm nhũn. Nàng thích hắn là không thể phủ nhận đấy, nghe như vậy còn có thể không thế nào sao? Chẳng qua đứng trước nhiều con mắt, lại vẫn muốn hưởng thụ thêm chút ngon ngọt từ hắn, bởi vậy cố nén xung động, hỏi một câu vô cùng quen thuộc mà lại ngốc nghếch của nữ nhân:

- Vì sao?

- Bởi vì nếu vì tỷ mà cảm thấy mất mặt trước thiên hạ, như vậy nội tâm ta sẽ nghi hoặc, cũng rất khổ sở. Tỷ tỷ xinh đẹp của ta, chẳng lẽ không còn là người quan trọng mà ta yêu thương nữa rồi ư?

Giọng nữ nhân ở bên tai Nhạc Đông Vân thoáng ngừng lại giống như cố lấy bình tĩnh, lại không khắc chế được run rẩy:

- Ai, ai là tỷ tỷ xinh đẹp của ngươi rồi?

- Ngươi a!

Nhạc Đông Vân bĩu môi ôm lấy nàng, cũng không cố kị nơi đông người, tại trên môi đỏ mọng kia loạn gặm một lúc.

- Đừng...chỗ này nhiều người...đừng làm gì

LẠc Nguyên Dao thở dốc cố né tránh hắn hôn, lại vô lực phát hiện bản thân cố gắng dưới nhiệt tình của hắn đều là uổng phí, chỉ có thể một mực bị hôn xuống, cổ họng ê a không rõ. Nhạc Đông Vân nghe thấy, hoàn toàn không để lọt vào tai. Hắn thỏa thích gặm một hồi, tận hưởng nàng mát rượi mà ngòn ngọt bờ môi, của nàng tinh xảo đầu lưỡi, cuối cùng mới không nỡ mà buông ra, ghé vào nữ nhân đang thở dốc trong lồng ngực, nói khẽ:

- Nghe lời ngươi...mới là lạ!

Êm đẹp đứng sát ta, bày ra một bộ mê người hấp dẫn mời quân đến hái, thái độ muốn cự còn nghênh. Ta nếu như không làm gì đó, có phải là cảm thấy khi dễ ta giống lúc còn bé là vô cùng đơn giản không?

Nhạc Đông Vân nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm:

- Lại nói, chỗ này nhiều người đừng làm gì, vậy chẳng lẽ không người liền làm gì cũng được rồi?

Lạc Nguyên Dao bị hắn ôm hôn cũng chẳng có sức lực lại đứng dậy rồi, liền mặc kệ ở trong lồng ngực hắn, nghe hắn hỏi vậy liền kiều mị liếc một cái:

- Ngươi nghĩ thế nào cũng được, kệ ngươi

Nhạc Đông Vân nghe vậy cả người nóng lên, suýt chút nữa xung động ôm nàng đi đến nơi nào đó. Nói như vậy bề ngoài là lười quản hắn nghĩ linh tinh, nhưng nếu xét theo phương hướng khác, còn không phải là nói nói mặc kệ hắn muốn nghĩ làm gì nàng cũng được rồi?

Viết thì vô cùng dài dòng, thật sự mà nói, tựu cũng không có lâu bao nhiều. Dưới đài xung quanh mọi người chỉ thấy phía trên hai người kia thoạt tiên dường như có chút nhận thức...ân, chuyện này cũng thường tình, người trong giang hồ quen biết nhau cũng không có gì kì quái đấy! Chỉ là sau đấy mọi chuyện diễn ra liền khiến cho người xem xung quanh vô lực nhả rãnh.

Người nam nhân kia, hắn đầu tiên gặp nữ nhân là biểu lộ khổ bức, sau đó nữ nhân giống như trêu cợt ở bên tai hắn khẽ thì thầm. Mọi người đều muốn đứng trước nữ nhân xinh đẹp kia hỏi một câu "Ngươi rốt cuộc thì thầm trêu chọc người ta thế nào a", sau đó liền thấy một màn loạn gặm chọc mù mắt người xem rồi. Cuối cùng nha, hai người kia gặm qua gặm lại xong, vẫn còn không có buông nhau ra mà tiếp tục ôm ôm ấp.

Đây là cố ý, vẫn là không biết, hoặc là nói không để tâm cảnh này đối với người xem có bao nhiêu cay mắt à? Con bà nó là do chúng ta lạc hậu hay là do hiện tại đều là thế đạo gì?

Cũng may, tình cảnh cũng không có kéo dài bao lâu, khi người chủ trì vừa định cất bước đi lên làm công tác can thiệp, Lạc Nguyên Dao đã chủ động rời khỏi Nhạc Đông Vân ôm ấp, sẵng giọng:

- Được rồi, người nói mất mặt loại chuyện kia, bây giờ còn muốn không? Muốn mất mặt mà nói, dù là ta là ngươi, vẫn phải ở trên này người thắng người thua mới có thể mất mặt được đấy!

Nhạc Đông Vân khó hiểu hỏi lại:

- Còn cần phải đấu sao?

Lạc Nguyên Dao như cười như không nói:

- Sao? Ngươi định nhận thua?

Nhạc Đông Vân càng tỏ ra khó hiểu:

- Chẳng lẽ ta biểu hiện nãy giờ còn không rõ

- Thật sự không bận tâm vấn đề mặt mũi?

Lạc Nguyên Dao thực ra không muốn, cũng không có ý định bảo Nhạc Đông Vân nhận thua, bởi vậy có chút băn khoăn.

- Còn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, dù tỷ là tỷ tỷ của ta, ta cũng ngay lập tức hành quyết rồi.

Hắn nghiêm mặt, sau đó hỏi:

- Ta ngược lại có chút tò mò, tỷ vì sao tham gia nha? Đừng nói vì chơi rất vui rồi, ta mới không tin đấy. Dù sao nếu chơi vui mà nói, còn không phải là từ đầu tham gia, mà không phải ở vòng chung kết này bất ngờ chặn ngang rồi.

Lạc Nguyên Dao đối với đe dọa của Nhạc Đông Vân trực tiếp bỏ qua, nghe hắn hỏi, nàng suy nghĩ một thoáng, đoạn nói:

- Nếu bảo là không phải vì vui vẻ, thuần túy là gạt người đấy. Dù sao có cơ hội gặp mặt ngươi, ta đều rất vui. Về phần khác, thực ra cũng giống như ngươi a, ta đáp ứng một cô nương Thiên Huyễn tông giúp tông môn của nàng kiếm chút mặt mũi.

- Là vậy sao?

Nhạc Đông Vân giống như bừng tỉnh, thầm nghĩ trong đầu một câu "ừ nhỉ". Vốn nếu Lạc Nguyên Dao đại biểu chính nàng ta tham dự, là không thể có khả năng chen ngang đấy. Cho nên suy đi tính lại, cũng chỉ có khả năng này a. Hắn nghĩ đến đây, chợt đối với LẠc Nguyên Dao nghiêm túc nói ra:

- Như vậy đành phải đánh tỷ tỷ một chút rồi

Lạc Nguyên Dao gắt:

- Cái gì mà đánh ta một chút, có giỏi ngươi liền đến.

Nhạc Đông Vân nhìn thái độ của nàng, hỏi:

- Không thắc mắc vì sao ta đổi ý không nhận thua nữa à?

- Trong lòng ngươi nghĩ gì, ta còn không biết?

Lạc Nguyên Dao bĩu môi:

- Có phải nên là, nếu như ta chỉ đại diện cho ta mà nói, ngươi tình nguyện vĩnh viễn nhận thua. Mà nếu ta đại diện cho một môn phái nào đó, ngươi cũng đại diện cho một môn phái nào đó, như vậy tính chất liền là đại diện cho người khác, mà không phải chuyện bản thân chúng ta.

- Cho nên...

Nhạc Đông Vân nói

- Phóng ngựa lại đây a!

Lạc Nguyên Dao đối với hắn vẫy vẫy tay:

- Tỷ tỷ liền chấp ngươi, không thèm dùng nữ sắc với ngươi rồi.

Nhạc Đông Vân lẩm bẩm:

- Có giỏi ngươi liền dùng nữ sắc thử xem.

Hắn nói thì nói vậy, vẫn là quyết định đánh với Lạc Nguyên Dao một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui