Truyện Kinh Dị Ngắn

Tôi sống một mình trong nhà nên có lúc cũng rất cô đơn, mà cũng may là trước nhà lúc nào cũng có những đám trẻ chơi đùa nên tôi cũng đỡ buồn. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sáng là chúng nó cứ tụ trước nhà tôi và hát hò, vui đùa. 

Nhưng đến một hôm, tôi chẳng thấy chúng nó đâu nữa. Và lũ nhỏ biến mất luôn hẳn một tuần, chắc chúng nó đến chỗ khác chơi rồi. Nhưng sau đúng một tuần, lũ nhỏ lại trở về chơi đùa trước nhà tôi. Nhưng kì lạ là đến tối chúng mới tụ tập, rồi nhiều lúc khi tôi đang thiêm thiếp lại nghe tiếng hát của chúng nó. Tôi thường ngủ đi rất nhanh, nên cứ nghĩ chắc lát nữa chúng sẽ về. 

Nhưng chuyện ngày càng quái lạ khi tôi giật mình thức giấc lúc nửa đêm mà vẫn nghe chúng nó hát. Tôi cố lắng nghe và chúng nó hát như thế này:

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến

Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Rồi tôi nhìn qua cửa sổ thì thấy cái bóng chúng nó bắt đầu nhảy chân sáo và di chuyển. Tôi lật đật đi theo.

Đi thẳng đi thẳng, cầm tay nhau và đi thẳng đến con đường trước mặt

Quẹo phải quẹo phải, nơi có các bông hoa sắp chết

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến


Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Tôi đi sau chúng nó, nên cái bóng đi đến đâu, tôi đi đến đấy.

Kìa, có một phụ nữ không tim đang cầm con khóc

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một

Nhìn kìa, có một người đàn ông không đầu

Máu chảy lênh láng khắp đường

Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một  


Đừng sợ đừng sợ, vì chúng ta là một  



Lời bài hát của chúng cứ trở nên kì quái và lạ lùng hơn vì tôi đang cảm thấy thật hoảng loạn.

Nào nào đi thôi mọi người

Cầm tay nhau đi đến những nơi con người không thường đến

Đi nào, đi đến những nơi con người không thường đến

Sắp đến rồi những linh hồn vô tội của chúng ta

Quẹo trái quẹo trái, nơi rải rác đầy giấy tiền vàng mã

Hãy hát lên cho đêm nay bớt hiu quạnh và lạnh lẽo

Những linh hồn nhỏ bé của chúng ta

Những linh hồn nhỏ bé của chúng ta....

Tôi mãi đi theo những cái bóng đang chạy nhảy và không biết rằng tôi đã đi vào nghĩa địa của thành phố. 

Trước mặt tôi, là mộ của mấy đứa nhỏ đã hát...




Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận