Chương 1000: Ngọc giản thần kỳ
Tân Trạm vươn tay nắm lại hai viên đan dược bóng bỏng, lấy linh khí bao bọc ở trong tay, nhanh chóng xua tan đi nhiệt đ: Cảnh tượng này khiến cho người khác có phần kinh ngạc, đan dược luyện chế cùng một lò, vậy mà một đen một trắng, phân biệt rõ ràng.
Đại sự Vương ở một bên không nói lời nào, ông ta gắt gao nhìn chăm chăm hai viên đan dược này, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
“Đút hai viên đan dược này cho con gái của ông cùng lúc, cô ấy rất nhanh có thể phục hồi lại” Tân Trạm giao đan dược cho Vũ Thiên ‘Yết, Vũ Thiên Yết quyết định nếu đã lựa chọn tín nhiệm Tân Trạm, vậy thì tin tưởng đến cùng.
Ông ta nói cảm ơn, rồi cảm đan dược vào trong phòng.
“Vừa rồi cậu luyện chế là thuốc gì vậy?”
Đại sư Vương do dự một lúc lâu, mới kiên trì đi tới hỏi “Đương nhiên là thuốc chữa bệnh” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Cậu! Đại sư Vương tức giận nói: “Đừng tưởng rãng cậu luyện chế ra thứ nhìn qua rất giống đan dược cấp cao là hay, cậu thì có cái gì có thể kiêu ngạo chứ, trị không khỏi bệnh, đan dược nhìn xa hoa cũng vô dụng, có hiểu hay không?”
“Mọi người mau nhìn xem, trên trời là cái gì kìa”
Nhưng vào lúc này, ngoài sân nhà Vũ Thiên Yết, một người đi ngang qua, vẻ mặt kinh ngạc chỉ vào bầu trời.
“Wa, cảnh tượng thật đẹp, anh xem đám mây kia kìa”
Những người khác cũng tò mò nhìn qua, đại sư Vương cũng không ngoại lệ.
Kết quả ông ta vừa ngẩng đầu lên, quả thật thiếu chút nữa khiến bản thân mù mắt.
Trên bầu trời, bảy đám mây trắng phiêu đãng bay đến, cuối cùng dừng lại ở phía trên sân, từng lưồng ánh sáng rực rỡ rơi xuống, mộng ảo mê ly giống như tiên cảnh rải màu sắc xuống vậy.
“Đan, đan được cấp bảy, hơn nữa còn là đan dược cấp bảy cao cấp nhất” Đại sư Vương miệng đẳng lưỡi khô, trợn mắt há hốc mồm.
Ông ta thu hồi ánh mắt một lần nữa, xúc động vô cùng nhìn Tân Trạm, chỉ vào anh nói không ra lời.
Trong nhà nhỏ chỉ có Tân Trạm mới vừa luyện chế qua đan dược, vì thế không hề nghỉ ngờ gì nữa, đan dược cấp bảy này là Tân Trạm luyện chế ra.
Nhưng toàn bộ giới tu đạo có bao nhiêu người có thể luyện chế đan dược cấp bảy mà lại trẻ tuổi như vậy chứ? Đây đúng thật là có một không hai Đại sư Vương cảm thấy hai má đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi, đối phương là thiên tài luyện dược cao cấp, mà lúc trước chính bản thân ông ta còn dám trào phúng anh một trận, thật sự là hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Con gái, con tỉnh rồi”
Nhưng vào lúc này, trong phòng cũng vang lên tiếng kêu kích động của Vũ Thiên Yết.
“Ba, con cảm thấy thân thể mình rất tốt, con muốn thử đi ra ngoài xem sao”
“Không sao đâu, đế cô ấy tự đi đi” Tân Trạm nghe được, cười nhạt nói.
Sau đó một cô gái mang theo sắc mặt tái nhợt nhưng dáng vẻ khá xinh đẹp chậm rãi đi ra, ánh mặt trời bên ngoài khiến cô ấy có chút không thích ứng, vội vàng lấy tay che lại.
“Ba, con đã lâu không ra bên ngoài rồi, bầu trời này thật đẹp” Cô gái cười nói.
“Con gái” Vũ Thiên Yết xúc động rơi nước mắt, bao nhiêu năm nay ông ta không để con gái ra ngoài cũng vì lo lắng bệnh tình của con gái nặng thêm, nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả đều tốt rồi.
“Cậu Tần, xin cảm ơn cậu.
Vũ Thiên Yết hít sâu một hơi, đi tới muốn quỳ xuống trước Tân Trạm, nhưng bị Tân Trạm cười ngăn lại.
Cô gái cũng đi tới, đáp lễ cảm ơn, rất ngoan ngoãn.
“Tân? Cậu là Tân Trạm!” Đại sư Vương như bị sét đánh, khó có thể tin nhìn Tân Trạm.
Trong đầu ông ta vừa rồi hiện ra rất nhiều tên họ, lại không nghĩ răng người đứng ở trước mặt mình lại là người có nổi tiếng nhất gần đây.
Chuyện lúc trước Tân Trạm ở trong yến hội lấy đan dược cấp tám đánh vào mặt Tuân Khánh An đã trở nên nổi tiếng.
Mọi người đều khen ngợi Tân Trạm trở thành Luyện Dược Sư trẻ tuổi nhất trên đời, mà bây giờ người này lại đang đứng ở trước mặt ông ta, thế nhưng ông ta lại dám khiêu khích anh như một tên hề, thật sự là ngu xuẩn.
“Cô nẵm trên giường quá lâu rồi, nhớ phải từ từ khôi phục thôi, không nên nóng vội đâu”
Tân Trạm lại nói với Vũ Thiên Yết và con gái ông ta một câu, mà lúc này đại sư Vương đã đỏ bừng mặt, xấu hổ lặng lẽ rời đi “Cậu Tân, thật không biết cảm ơn cậu như thế nào”
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho con gái, Vũ Thiên Yết đi ra sân, cười khổ một tiếng rồi nói.
Vốn dĩ ông ta cảm thấy mặc dù để cho Tân Trạm hỗ trợ luyện dược, giao ngọc giản quý giá kia cho Tân Trạm thì chính mình đã lỗ không ít.
Nhưng lúc này xem ra, là chính ông ta kiếm được món hời lớn rồi “Không sao, tôi cũng chỉ tiện tay thôi” Tân Trạm cười nhạt nói.
Bọn họ trở lại gian phòng của Vũ Thiên Yết ở bên ngoài thư viện một lần nữa, Vũ Thiên ‘Yết giao ngọc giản cho Tân Trạm.
Tân Trạm biết vật này sử dụng như thế: nào, dùng một chút linh khí bao bọc ngọc giản lại, sau đó dẫn dắt nội dung chứa đựng bên trong ra, chậm rãi đưa vào trong tiềm thức.
“Rốt cục phải đi thư viện tìm phương pháp giải quyết, không biết thần thức của tôi xảy ra vấn đề, chuyện đầu lâu màu vàng nên giải quyết như thế nào đây” Đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một chút chờ mong, dung nhập hết tất cả những thứ này lại vào trong tiềm thức.
Nhất thời, một đám văn tự vốn tối nghĩa khó hiểu, bät đầu xuất hiện trong đại não Tân Trạm, tốc độ cực nhanh.
Sau thời gian một nén hương, Tân Trạm mở to mắt, cầm lấy một quyển điển tịch Yêu Tộc to nặng, tùy tiện mở ra.
Anh khá ngạc nhiên khi phát hiện ra văn tự trong sách mà đáng lý ra bản thân anh phải nên lý giải, thế nhưng chỉ cần đơn giản đảo mắt qua, rất nhanh đã có thể hiểu được ý tứ ẩn chứa trong đó.
“Đại sư Vũ Thiên Yết, phương pháp này của ông quá cao minh, nếu là công pháp hoặc thuật luyện dược, cũng có thể dùng ngọc giản này truyền lại, chỉ sợ rất nhanh sẽ tạo ra rất nhiều cường giả hoặc luyện dược sư” Tân Trạm gấp bộ sách này lại, không nhịn được sự kỳ lạ mà tấm tắc khen ngợi.
Thử nghĩ một chút, nếu như một bộ công pháp, không cần tích lũy qua năm tháng mà chỉ cần ngọc giản truyền tin, người khác sẽ có.
thể học được rất nhanh.
Hơn nữa xử lý được mọi thứ trong tầm tay, ngày sau liền không cần tu luyện các loại phương pháp khác nữa, chỉ cần tăng tu vi lên là đủ rồi Cứ như vậy, lịch sử của giới tu luyện sẽ hoàn toàn thay đi “Không nói dối cậu, tôi thực sự nghĩ tới khả năng này, nhưng cuối cùng lại thất bại rồi”
Vũ Thiên Yết cười khổ một tiếng nói: ‘Công pháp ngọc giản kia, mặc dù là đơn giản nhất nhưng cần phải có trí nhớ cũng vô cùng mênh mông.
Giống như thi triển như thế nào, đối địch như thế nào, các loại chiêu thức biến hóa có thể nói là thiên biến vạn hóa, nhưng những thứ này vẫn chưa phải là phiền phức nhất.
Thứ khó khăn nhất chính là đối với văn tự khó hơn thì cần ngọc giản cao cấp hơn.
Việc này tôi thậm chí đã cùng vua Yêu Hoàng đàm luận qua, nhưng hiện tại thời đại này, căn bản không có vật này” Vũ Thiên Yết tiếc nuối lắc đầu nói.
“Trọng tâm của vấn đề năm ở phẩm chất ngọc giản sao?” Tân Trạm âm thầm gật đầu.
Tuy nhiên thử nghĩ một chút, dung nhập toàn bộ kinh nghiệm võ đạo của một người vào trong ngọc giản, thông tin kia quá mức thì chắc chắn sẽ bị nổ tung.
“Hơn nữa đây còn là về một loại công pháp.
Nếu cậu Tân cảm thấy hứng thú, phương pháp chế tác này có thể tặng cho cật coi như tôi dùng để cảm ơn cậu vậy” Vũ Thiên ‘Yết cười nói, sau đó ông ta đưa một ngọc giản khác ra, giao cho Tân Trạm.
“Kỳ thật thuật này cũng không phải là nguyên gốc của tôi, mà là khi tôi lật xem điển tịch của thư viện, ngẫu nhiên phát hiện phần giới thiệu, sau đó căn cứ vào ý tưởng của tiền bối để tái hiện thuật này”
“Cảm ơn ông” Tân Trạm gật đầu, trịnh trọng thu hồi ngọc giản.
Vũ Thiên Yết hoặc là Yêu Hoàng không tìm được vật này, cũng không có nghĩa là anh cũng không tìm được.
Dù sao mặc dù Yêu Hoàng lớn mạnh nhưng toàn bộ giới tu luyện vẫn lấy tu sĩ loài người làm chủ, ông ta cũng không tiện xông xáo bốn phía, như vậy ngược lại sẽ khiến chính bản thân mình khác người.
Hơn nữa nếu thật sự anh có thể tìm được ngọc giản thích hợp, chế tạo theo như suy.
nghĩ của anh thì quá tuyệt vời.
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến cho tim Tân Trạm đập thình thịch