Chương 1047 “Tơ Thiên Tàm Vương”
Khí tức cuồng bạo kia chấn động không gian chiến đấu trên lôi đài, tiếng nổ không ngừng vang lên tựa như từng trận sấm sét không ngừng đánh xuống, từng đạo linh khí tung ra không ngừng đánh ra bốn phương tám hướng.
“Thấy không? Đây chính là sức mạnh của huyết mạch thượng cổ, là thực lực mà anh vĩnh viễn không thể chạm đến”
Nghiêm Trác Văn đắc ý cười to, từng bước từng bước bức lui Tân Trạm, không kiềm được giễu cợt nói.
“Anh không trốn thoát nổi đâu, với huyết mạch thượng cổ, không chỉ sức mạnh của tôi tăng lên mà cả tốc độ, phản ứng và thần thức đều tăng lên toàn bộ, cái trò ảo thuật nhỏ trước đó cũng không đáng cho tôi để vào mắt”
Sắc mặt Tân Trạm bình tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ chăm chú.
Anh không ngừng ngăn chặn các loại công kích từ Nghiêm Trác Văn, cánh tay ít nhiều đã tê dại.
Phải biết thân thể anh đã trải qua nhiều lần thanh tẩy thể thuật lại trải qua mấy ngàn lần ma luyện Thanh Đồng Tiểu Đỉnh, vậy mà vẫn có phần chịu không nỗi sức mạnh của Nghiêm Trác Văn, hiển nhiên sức mạnh của đối phương đã trở nên quá cường đại.
Mà bóng người Nghiêm Trác Văn trở nên xuất quỷ nhập thần, Tân Trạm chỉ đành phải xuất ra thần thức mức cao nhất để quan sát kỹ càng cả bốn phía.
“Cảnh giới của anh ta cao hơn, hơn nữa còn có thể nhìn ra sức mạnh không ngừng tăng lên, đánh chậm tiêu hao sức mạnh hoàn toàn không có lợi, xem ra đành phải dùng đến Yêu Hoàng chưởng.
”
Trong ánh mắt Tân Trạm hiện ra vẻ kiên quyết.
Lúc Nghiêm Trác Văn xuất hiện, Tân Trạm tựa như hoảng hốt, lần này không thể chống lại một quyền kia của anh ta, bị Nghiêm Trác Văn đánh bay lên trời.
Mà thân thể trong nhất thời cũng mất đi khống chế.
Mọi người bên ngoài chiến đài liền hét lên kinh hãi, Tân Trạm chống cự lâu như vậy, xem ra đã không thể chống cự nổi nữa rồi.
Yêu Hoàng cũng khẽ động, chăm chú nhìn Tân Trạm.
ừ, tôi còn tưởng anh có thể chống đỡ nhiều thêm chút nữa” Nghiêm Trác Văn cười lạnh một tiếng, chợt bay lên rồi xuất hiện phía trên Tân Trạm, sau đó hai tay khép lại nện xuống Tần Trạm.
Oành!
Thân thể to lớn của Tân Trạm như một hòn đá rơi thẳng xuống, nện mạnh xuống lôi đài, tạo thành một cái hố to, bụi mù không ngừng bay lên bao trùm bốn phía.
“Không chịu nổi một kích”
Nghiêm Trác Văn ngạo nghễ, thân hình hạ xuống đất.
Gia chủ nhà họ Nghiêm tỏ vẻ vui mừng, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng thì từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, lúc này lại khẽ mỉm cười.
Ngay tại lúc Nghiêm Trác Văn xông vào khoảnh bụi mù, từ thân thể anh ta xuất hiện chín mươi chín tia ánh sáng.
Mà những tia sáng này đột nhiên bùng nổ, hóa thành từng tia mảnh như tơ linh khí bao quanh Nghiêm Trác Văn.
“Đây là thứ gì?”
‘Vẻ mặt Nghiêm Trác Văn khẽ chấn động, anh ta khẽ quát rồi thả ra huyết khí thượng cổ, nhưng những sợi tơ kia chỉ rung động một trận chứ không hề vỡ tan.
“Đây là tơ của yêu tộc cấp cao Thiên Tàm Vương, anh tránh không được đâu”
Bóng người Tân Trạm chậm rãi bay lên, xuất hiện trước mặt Nghiêm Trác Văn.
Ánh mắt anh mang theo ý lạnh, hai tay trước ngực không ngừng làm thủ quyết.
Ngày đó Thiên Tàm Vương chết đi để lại món bảo vật này, sau bị Tân Trạm thu vào tay.
Vì lý do an toàn, lần này Tân Trạm tung hết tất cả tơ ra nhằm đảm bảo không có bất cứ biến cố nào.
“Đạo ấn chỉ phong”
Từng cỗ linh khí không ngừng tích tụ dưới kết ấn của Tân Trạm, tụ lại giữa không trung trước ngực anh, tạo thành một phong ấn.
“Đạo ấn chi phong mà tên nhóc này cũng học được”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trên đài nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt sâu xa, bên trong tàng thư các có ba loại yêu thuật trân quý nhất, một chính là Yêu Hoàng chưởng, thứ hai là đạo ấn chi phong này.
Phong ấn này có thể phong ấn thần thức, linh khí và huyết khí của đối thủ.
Có thể nói người chịu ảnh hưởng của đạo ấn chỉ phong thì ngay cả người phàm cũng không bằng.
“Trước phong ấn linh khí của anh đã”
Tân Trạm đưa tay, đạo ấn bay ra hóa thành một cỗ khí tức vô hình rơi xuống người Nghiêm Trác Văn.
Thế nhưng chỉ một giây sau, Nghiêm Trác Văn liền kinh hãi phát hiện linh khí trên người tiêu tan toàn bộ.
“Phong ấn thứ hai, phong ấn thứ bai”
Sau đó, Tân Trạm lần nữa thi triển đạo ấn chỉ phong, phong ấn toàn bộ khí tức của Nghiêm Trác Văn.
“Coi như anh phong ấn được tôi thì sao?” Nghiêm Trác ‘Văn khinh thường cười một tiếng: “Tôi mang thân thể thượng cổ, đã trải qua muôn ngàn thử thách, chờ sau khi tôi thoát ra thì chỉ dùng thân thể này cũng có thể đánh bại anh”
“Hơn nữa anh cho là huyết mạch thượng cổ chỉ đơn giản như vậy, chỉ với yêu thuật này là có thể phong bế tôi?”
Nghiêm Trác Văn hét lớn một tiếng, trên người anh ta hiện lên dấu vết của ba dấu phong ấn bán trong suốt, Tân Trạm bày ra đạo ấn lại không khống chế được mà khẽ run run.
Tròng mắt anh khẽ động, sức mạnh thượng cổ quả thật quá mạnh mẽ, bí thuật yêu tộc này mà vẫn không thể phong ấn được hoàn toàn.
Nhưng vẫn có thể phong bế anh ta một thời gian, vậy là đủ.
Có tơ Thiên Tàm Vương cùng đạo ấn bao vây, Nghiêm rác Văn nhất thời không cách nào chạy trốn.
Tân Trạm ngồi xếp bằng lơ lửng ở giữa không trung, một lượng lớn tia linh khí từ người anh tản ra, lơ lửng tập trung giữa không trung.
Trên bầu trời, một chưởng ấn hư ảo to lớn hiện lên, tựa như ngọn núi treo lơ lửng giữa trời.
Mà trong lòng chưởng ấn là một vòng xoáy đen đang không ngừng hấp thụ linh khí từ bốn phương tám hướng.
“Mau nhìn trên trời, Yêu Hoàng chưởng xuất hiện!”
“Là tuyệt học của Lăng Nhật Yêu Hoàng, tên này lại có thể đánh ra!”
Mọi người bốn phía lôi đài nhìn thấy chưởng ấn to lớn giữa không trung kia, không kiềm được sự hoảng sợ, ồn ào náo động khäp nơi.
“Nghiêm gia chủ, Nghiêm Trác Văn đang làm gì?” Trên đài khách quý, sắc mặt Trương gia chủ có phần khó coi, khẩn trương nói: “Không phải ông nói cậu ta vẫn còn lá bài tẩy chưa dùng sao, mau bảo cậu ta dùng đi, nếu không chưởng kia đánh xuống là xong đó”
“Bình tĩnh chút, đừng nóng vội.
”
Ánh mắt Nghiêm gia chủ cũng trở nên nghiêm trọng, gắt gao nhìn chưởng ấn đỏ tươi giữa trời kia.
Rốt cuộc dưới ánh nhìn của vạn chúng, chưởng ấn to như núi cũng thành hình, một cỗ uy áp chấn động lòng người trong nháy mắt bùng phát, khuấy động mây xanh bốn phía lập tức biến mất.
Một cỗ gió lay động trên lôi đài, bầu trời bị chưởng ấn che lại khiến xung quanh có chút tối tăm.
“Đè xuống cho ta!”
Ánh mắt Tân Trạm khẽ lóe, ngay lúc tay Tân Trạm hạ xuống, chưởng ấn to lớn kia cũng kéo theo một cỗ khí tức âm ầm mà hạ xuống.
“Aaaa”
Nghiêm Trác Văn phát ra tiếng gào giận dữ, những đường vân đỏ tựa như những con rắn nhỏ chấn động kịch liệt trên thân thể anh ta.
“Không ra tay liền muộn mất!” Đổng gia chủ chau anh, mở miệng quát lên.
Nghiêm gia chủ cũng đứng phắt dậy, gắt gao nhìn chằm chăm một màn này.
Thật ra ông ta cũng không biết lá bài tẩy của Nghiêm Trác Văn là gì.
Tất thảy mọi thứ là Nghiêm Trác Văn tiết lộ cho ông ta, nhưng nếu con trai ông thật có biện pháp giải quyết thì hiện tại là cơ hội cuối cùng.
“Đáng chết, sao lại là chưởng ấn chết tiệt này”
Mấy vị gia chủ đều giận đến run người.
Lần trước chính là chưởng ấn này giúp Tân Trạm đánh bại Triệu Tân Đông, lần này lại thêm một lần.
Chỉ là nếu bọn họ biết thật ra cả hai lần thi triển Yêu Hoàng chưởng đều là Tân Trạm, không biết liệu họ có thêm nổi điên.
Âm ầm, rầm.
Chưởng ấn màu đỏ rơi xuống, trời đất rung chuyển, không gian cũng bị xé rách, tựa như một ngọn núi rơi xuống kéo theo một uy lực khổng lồ, khiến lôi đài sụp đổ.
Chiến đài Yêu Hoàng sử dụng loại đá kiên cố nhất của yêu tộc, đã từng trải qua vô số trận quyết đấu, trong nháy mắt hóa thành đá vụn.