Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 1056: Đáng tội gì
Bốp!
Âm thanh bạt tai vang lên vang vọng khắp nơi.
Trong nháy mắt, khuôn mặt đang tươi cười của Dư Xà bị một tát của Tân Trạm đánh bay thẳng ra ngoài, đụng ngã ngọn núi giả gần sơn môn, ngã thẳng xuống đất.
Đám bảo vệ cũng hơi giật mình, Bồ Tùng Nhân cũng đần mặt ra.
“Phản rồi, mày dám động tay ở Vấn Đạo Tông!”
Dư Xà che cái miệng đang bị sưng đỏ, phun ra mấy cái răng nhuốm máu, đứng lên từ trong đó, đôi mắt ông ta như muốn phun lửa, dùng cái miệng hở gió gào ầm lên.
“Còn đứng đó làm gì, kẻ này xông vào Vấn Đạo Tông, giết không tha!”
Một cậu mệnh lệnh của Dư Xà khiến cho mười mấy bảo vệ trong chốc lát phản ứng lại, bọn họ lộ ra sát khí dày đặc xông về phía Tân Trạm.
“Không được động tay.”
Bồ Tùng Nhân sợ hãi, vội vàng đứng lên ngăn cản.
Xông vào sơn môn thì ở gia tộc nào cũng là chuyện cấm ky, nói gì đến Vấn Đạo Tông.
Bịch bịch bịch!
Nhưng Tần Trạm không thèm để ý chút nào, đối mặt với đám bảo vệ đang xông đến, cơ thể Tân Trạm chỉ khẽ di chuyển một cái đã bộc phát ra một luồng khí thế mạnh như những cơn sóng lớn điên cuồng, rơi xuống những người này, trong nháy mắt đã đánh bay họ.
Từng người bảo vệ rơi xuống đất, tất cả đều phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, phun ra máu tươi.
“Mày, mày xong đời rồi”
Dư Xà nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt dại ra, sau đó lại cười như điên.
Tân Trạm ngang nhiên đánh đệ tử Vấn Đạo Tông, đã phạm vào tội ác tày trời.
“Anh vui lắm à”
Tân Trạm nắm trong không khí một cái, đột nhiên Dư Xà bị anh giữ lấy và kéo về phía trước.
Sau đó Tân Trạm vung tay, vả bốp bốp mười mấy cái vào miệng Dư Xà.
Mãi đến lúc khóe miệng của hắn ứa máu, tất cả răng đều rụng hết thì Tân Trạm mới ném hắn sang một bên như ném một đống rác.
“Tân Trạm, cậu kích động quá rồi.

Đây sẽ là một vấn đề lớn đấy”
Trán Bồ Tùng Nhân rịn ra mồ hôi lạnh, có phần lo lắng nói.
“Cậu việc gì phải so đo với bọn họ chứ, chỉ cần trở về tìm cha tôi, nói không chừng…”
“Không sao cả, có lẽ Dư Xà đã sớm biết cái gì đó nên mới cố ý làm khó dễ cho tôi mà thôi” Tân Trạm không bận tâm đưa tay phủi phủi bùn đất không hề có trên quần áo, ngược lại còn rất bình thản.
“Cho dù anh có tìm ra cách gì thì bọn họ cũng sẽ có lý do.
để cho tôi không được đi vào, không bằng cứ đánh vào là được rồi”
“Coi như cậu nói rất có lý, nhưng đánh như thế này thì chuyện sẽ lớn thêm, nếu không cậu hãy đi nhanh lên, chuyện xảy ra ở đây rất nhanh sẽ có người đến” Bồ Tùng Nhân vội vàng nói.
“Không cần đâu, người đến rồi”
Tân Trạm khẽ ngẩng đầu, nhìn một chỗ trên không: “Trưởng lão Tuân, đã lâu không gặp”
“Tân Trạm, mấy ngày không gặp sao cơn giận của cậu lại lớn như vậy hả.

Ở Vấn Đạo Tông hành hung người, cho dù cậu có là con trời thì cũng không có cách nào đền tội được”
Không khí chuyển động, thân thể trưởng lão Tuân dần xuất hiện, đôi mắt ông ta hơi kinh ngạc quét nhìn Tân Trạm một cái, ông ta hơi kinh ngạc với thần thức mạnh mẽ của anh.
“Trưởng lão, ông phải làm chủ cho chúng tôi” Răng của Dư: Xà đã rơi hết, nói chuyện ngọng líu ngọng lo, nhưng hắn vẫn bò đến trước mặt trưởng lão Tuân, kìm nước mắt nói.
“Yên tâm, Vấn Đạo Tông của tôi sẽ không vô duyên vô cớ chịu nhục nhã được.

Tân Trạm, hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng” Trưởng lão Tuân nói.
“Nếu tôi không giải thích thì sao?” Tân Trạm cười nhạt nói.
đã có công lao” Dư Xà nghe Tân Trạm nói thế thì tức giận mắng.
“Dư Xà, nếu anh đã muốn nói về quy củ, về điều lệ, vậy tôi hỏi anh, tôi là đệ nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội, thì có thể xem là gì chứ?” Tân Trạm cười nhạt nói.
Dư Xà ngây người ra một lúc, hắn chỉ là nhận lệnh làm việc, điều lệ quy củ chó má gì đó làm sao hắn biết được chứ.
“Trưởng lão Tuân, không phải là ông cũng không biết đấy chứ?” Tân Trạm lại nhìn về phía Tuân Trì.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt trưởng lão Tuân có chút khó coi.
Dư Xà thấy cảnh đó thì trong lòng có chút hồi hộp.
“Đệ nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội thì tương đương với khách khanh của Vấn Đạo Tông”
Tân Trạm nói: “Tôi thân là khách khanh, đi lại tự nhiên ở Vấn Đạo Tông, nhưng lại bị tên chấp sự nhỏ nhoi này cản trở đường đi của tôi, chẳng lẽ không nên đánh sao?”
Tân Trạm thờ ơ nhìn Dư Xà, nói: “Thậm chí ở trước mặt mọi người nhục mạ khách khanh, có ý đồ ra tay với khách khanh thì đáng bị tội gì đây hả? Trưởng lão Tuân, ông là trưởng lão quản lý quy định, không thể không biết chứ!”
Vẻ mặt trưởng lão Tuân càng trở nên tối tăm hơn.
Tân Trạm nói điểm này hoàn toàn chính xác, nhưng chuyện đó là quy định của mấy trăm năm trước.

Khi đó, đệ nhất Thiên Kiêu Thịnh Hội, không phải là Vấn Đạo Tông thì cũng là đệ tử của gia tộc tự mình bồi dưỡng được, cho nên thân phận khách khanh này, cũng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngay cả nhiều người của Vấn Đạo Tông cũng đã quên mất quy định này, nhưng Tân Trạm lại bắt lấy điểm ấy.
“Hản là phải phế bỏ tu vi và đuổi ra Vấn Đạo Tông ngay lập tức.” Trưởng lão Tuân nói.
“Cái gì?”
Tai Dư Xà âm một tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất.
Hắn trừng mắt há mồm ngây ngốc, còn mọi người thì trợn tròn mắt hết lên.
Hắn không ngờ đến bản thân mình bị Tân Trạm đánh cho.
một trận rụng hết cả răng, cuối cùng chính mình còn phải bị phế đi tu vi và bị đuổi ra khỏi môn phái?
“Trưởng lão Tuân, nhưng mà tôi chỉ nhận…”
Dư Xà nóng nảy, hắn nhìn về phía trưởng lão Tuân cầu cứu.
Chân mày trưởng lão Tuân nhếch lên, một luồng linh khí bay trúng người Dư Xà, đánh hắn ngất ngay tức thì.
“Đưa kẻ này đi, sau đó giao cho tôi xử lý” Trưởng lão Tuân hừ một tiếng.
“Tân Trạm, nghe nói cậu tìm tôi, vậy thì chúng ta hãy đi thôi”
Vốn định thị uy với Tân Trạm, kết quả lại khiến mình mất hết mặt mũi.

Sắc mặt Trưởng lão Tuân không được tốt lắm, xoay người đi ngay.
Tân Trạm cười nhạt, nhìn Bồ Tùng Nhân vẫn đang ngơ ngác, Bồ Tùng Nhân phản ứng lại thì ngay lập tức đuổi theo.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lúc đang đi vào Vấn Đạo Tông, Tân Trạm hỏi, Anh nhớ rõ ràng, lúc mình và Diệp Thành chia tay thì Bồ Tùng Nhân và anh ta đã đi cùng nhau.
“Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào.

Lúc đầu bọn tôi cùng nhau tiêu dao ở thế giới ẩn, sau đó cha tôi gửi tin nhắn cho tôi nói trong nhà xảy ra chuyện nên tôi đã vội vàng trở về và chia tay với bọn họ.”
Bồ Tùng Nhân khổ não nói: “Sau đó tôi mới biết Diệp Thành và anh Ban gặp chuyện không may, bị nhốt ở nhà lao Hậu Sơn.
Tôi cũng nghĩ một vài cách nhưng tiếc là không thể cứu bọn họ ra được, chỉ có thể để cho hai người họ chịu một chút hành hạ”
“Tân Trạm, cậu đến thì tốt rồi.

Lúc trước tôi truyền tin cho cậu nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Tôi ít nhiều biết rõ về nhà lao Hậu Sơn, nhưng không thể để cho hai người họ bị giam ở trong đó lâu được, nếu không thì sống chết khó lường”
“Ừ, anh vất vả rồi, còn lại cứ giao cho tôi”
Tân Trạm cũng gật gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện thì ba người đã đi đến trước một điện lớn.
Trưởng lão Tuân muốn Bồ Tùng Nhân đợi ở ngoài điện, ông ta và Tân Trạm đi vào trong đó.
“Tân Trạm, tôi làm việc không thích vòng vo, hôm nay cậu đến đây vì hai người anh em của cậu đúng không!” Trong điện, trưởng lão Tuân nói thẳng vào vấn đề.
“Chỉ là hai người anh em kia của cậu phạm phải tội lớn, có thể nói là khiến người tôi oán trách.

Bọn họ mắc tội không hề nhẹ, chỉ sợ cậu không có cách nào gặp được bọn họ”
“Không biết hai người Diệp Thành đã phạm phải tội lớn gì?”
Tân Trạm nhướng mày nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui