Chương 1111
Nghe xong, Tân Trạm không do dự nói.
Mình không thể nào đồng ý điều kiện mà Triệu Hạo Thiên đưa ra.
Lần này anh đến để cứu hai người Diệp Thành, nếu cuối cùng từ bỏ vậy thì anh tới có ích lợi gì.
Có lẽ Triệu Hạo Thiên cảm thấy chỉ cần cứu anh thì lần sau sẽ có thu hoạch.
Nhưng theo Tân Trạm, cơ hội được làm đồ đệ y bát hoàn toàn không có giá trị gì trước mạng sống của hai người Diệp Thành cả.
Một khi mình thật sự đi theo Triệu Hạo Thiên vứt bỏ hai người kia thì xem như mình đã làm trái với những gì mình từng nói rồi.
Huống hồ Tân Trạm không thể từ bỏ tu luyện linh khí.
Đây là công pháp cha truyền lại cho Tân Trạm nên anh sẽ không bao giờ tự phế bỏ nó để chuyển sang tu những thứ khác.
Sự từ chối quả quyết của Tân Trạm khiến Triệu Hạo Thiên cảm thấy rất bất ngờ.
Ông ta nhìn chằm chằm Tân Trạm hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Cậu trai trẻ à, cậu có biết từ xưa đến nay vì sao thiên tài luôn dễ sa ngã không”
Tân Trạm nhìn Triệu Hạo Thiên.
“Đó là vì là thiên tài quá tin tưởng vào chính mình, cố chấp, cưồng dại và xem thường thế giới này.
Đến khi cùng đường bí lối thì hối tiếc không còn kịp nữa” Ngữ điệu của Triệu Hạo Thiên ẩn chứa ý giễu cợt.
Dường như ông ta đang nhắc nhở rằng nếu Tân Trạm không phụ thuộc vào ông ta mà một mình đối diện với đám Vấn Tông kia thì kết quả chỉ có chết.
“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở nhưng tôi không hề tự xưng mình là thiên tài, cũng không xem thường thế giới này”
Tân Trạm mỉm cười rồi bỏ đi không chút do dự.
Triệu Hạo Thiên cười khẩy, không thèm nói nữa.
Ông ta không bay đến trước trận pháp như những người khác mà khoanh chân ngồi dưới đất ở sau núi.
“Tân Trạm, cậu thấy hai chúng tôi thế nào?”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban đi tới.
Họ đã lặng lẽ phủ thêm áo choàng tàng hình bằng da mà Khôi Ách cởi ra, lúc này hơi thở bên ngoài đã được áo choàng che dấu.
Tân Trạm sáng mắt lên, nếu không phải hai người chủ động truyền âm thì anh không nhận ra nổi trong đấy là người nào.
Nếu có gặp kẻ địch thì người ngoài cũng sẽ không biết người đi cạnh Tân Trạm là Diệp Thành và Lạc Việt Ban.
“Thứ này không tồi đâu, dù là Phân Thần cảnh cũng rất khó nhận ra hai người nữa là” Tân Trạm hài lòng nói.
“Tôi vẫn không hiểu vì sao không cho tôi ra tay, dẫu sao tôi cũng có thể giúp đỡ được cho cậu chút ít chứ” Lạc Việt Ban buồn khổ than thở.
Thấy Tân Trạm một mình liều chết chiến đấu, hai người họ chỉ có thể làm gánh nặng đẳng sau thì trong lòng đau đớn biết bao.
“Anh Ban, đầu óc anh bị gỉ sét sao?”
Diệp Thành cạn lời: “Nếu chúng tôi ra tay thì lần này Tân Trạm sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy.
Đồ ngốc cũng sẽ biết người bên cạnh hai chúng tôi chắc chắn là Tân Trạm”
“Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ theo anh, nếu không chạy thoát được thì cùng lắm ba chúng tôi sẽ chết cùng nhau” Lạc Việt Ban nói.
“Xùy, xui xẻo quá” Diệp Thành mắng: “Tên ranh này hở chút là nói gở, sẽ không ai trong chúng tôi chết cả đâu”
“Nhưng tôi cứ có cảm giác rất nguy hiểm”
Một câu nói của Tân Trạm đủ khiến Diệp Thành á khẩu không trả lời được.
“Mẹ kiếp, anh đừng làm tôi sợ”
Diệp Thành biết Tân Trạm chưa bao giờ nói năng xúi quẩy cả, thế nên anh ta mới chợt thấy hụt hãng, e là lát nữa thật sự rất nguy hiểm.
Tân Trạm lắc đầu, chẳng biết tại sao sau khi Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng bóp vỡ ngọc quyết thì anh cảm thấy vô cùng bất an, đây không phải do lo lắng mà là một kiểu trực giác.
Dường như có một sự nguy hiểm khó thể chống đỡ đang cận kề.