Chương 1329
“Đến rồi!”
Nhìn thấy một đám yêu ưng bay tới hướng này, các tu sĩ bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Bọn họ rối rít vùng lên, ngăn chặn lại đám yêu thú.
Ngọn lửa trong đại trận cũng đồng thời xuất hiện, trợ giúp mọi người.
Lửa bùng lên không trung, linh khí bắn ra tung tóe.
Đám huyết lôi không kịp đề phòng, bị tiêu diệt gần hết.
Tân Trạm bấy giờ không hề hành động mù quáng, mà anh cũng cùng với mọi người diệt trừ đám yêu ma.
Quả Lôi Nguyên bị Thị Huyết lôi ưng bảo vệ nghiêm ngặt, chỉ cần con thú không dịch chuyển thì Vương Ngọc sẽ không thể có cơ hội cướp đoạt.
đến, khiến không ít các tu sĩ bay ngược trở lại.
“Quả nhiên là yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm”
Không ít tu sĩ trợn trừng mắt kinh ngạc, mặt mũi trắng bệch.
Yêu thú có tu vi như vậy đã vượt quá phạm vi mà bọn họ có thể đối phó.
“Lui!”
Ngay cả mấy tu sĩ đến cảnh thần phó phân sau khi phát hiện yêu thú Tử Vũ cũng bèn rút lui trước.
Nhưng tốc độ lôi ưng Tử Vũ này quá nhanh, tuy rằng thân nó to lớn nhưng khi sải hai cánh ra thì đã đến gần mấy tu sĩ.
Rầm!
Mấy vị tu sĩ kia bị cánh lôi ưng đập vào lập tức văng ra, hộc máu.
“Vương trưởng lão đâu? Không có ông ta, chúng ta không đối phó con thú này được.
”
Ưng vương này hoành hành trong sơn cốc, nơi đã nói qua, tu sĩ đều là điên cuồng trốn chạy.
Nhưng thời điểm này, Vương Ngọc lại mất tích.
“Nhóc này có phải đi lấy quả Lôi Nguyên rồi không?” Phù Ma khẩn trương nói.
“anh ta muốn đi, nhưng chúng ta đều đã lui về, một mình hắn không lấy được vật ấy”
Tân Thành cười lạnh.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, đối mặt với yêu thú cảnh thần phó phân lục phẩm, tất cả đều rời khỏi sơn cốc.
Một mình Vương Ngọc kia đối phó với toàn bộ yêu thú sơn cốc?
Nếu ông ta có năng lực này thì cũng sẽ không mang mọi người lên cùng.
Ngay cả Tân Thành cảm thấy chính mình còn không biết phía dưới núi là quả Lôi Nguyên, bởi vì không đủ thời gian.
“Nghiệp chướng, tao tới đối phó mày”
Quả nhiên, bóng dáng Vương Ngọc bỗng xuất hiện rồi cùng giao thủ với lôi ưng Tử Vũ.
“Chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải hành động thôi.
Thấy Vương Ngọc không ngừng lui về phía sau, từ từ dụ lôi ưng đánh tới vùng có trận pháp lửa, Tân Thành khẽ nheo mắt.