Chương 1877
“Thì ra em biết rồi.”
Nhạc Vĩ, hoặc nên nói là Tân Minh khế nở nụ cười.
“Nhưng em cũng đừng hiểu lầm, không phải anh theo giám thị em.
Chỉ là nghe nói con trai đi lạc của ba sắp về rồi, anh làm anh cả, cũng không nên ngồi chờ trong thành được.
Anh đại biểu những người còn lại đến nhìn em”
“Em hiểu”
Tân Trạm cười nhạt.
Nếu tự nhiên anh có một người em trai không rõ thì e là cũng không thể bình tính ngồi chờ.
“Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không nhìn ra em là người như thế nào.”
Tân Minh chân thành nói: “Bởi vì con nối dõi của phụ hoàng chỉ có năm người chúng ta nên trong nhà họ Tân xem như rất thưa thớt.
Anh hi vọng mỗi thành viên trong nhà đều có thể chính trực lương thiện, không cần làm ra chuyện tổn thương tình cảm người trong nhà.
Lần này anh đến đây cũng vì muốn nhìn xem em là người thế nào, mà giờ anh an tâm rồi.”
Tân Minh thoải mái nói.
“Nếu làm như thế này khiến em sinh ra khúc mắc thì anh cả xin lỗi em”
“Em hiểu.” Tân Trạm gật đầu.
Anh không để ý chuyện này.
Từ lúc Tân Minh xuất hiện cũng không làm ra chuyện gì tổn hại đến anh, thậm chí còn giúp đỡ anh.
Lần này anh ấy cũng lặng lẽ tránh ở phía xa, còn dùng bí pháp khiến thực lực của đám tà suy yếu.
Lúc anh bị thương, anh thông qua hình cung tia sét nhìn thấy Tân Minh núp trong chỗ khuất nôn nóng, lo lắng vô cùng.
Biểu hiện như thế không phải giả vờ.
Nếu không nhờ Tân Minh, anh cũng không thể nhanh chóng giải quyết đàm ác ma kia như vậy.
Mọi chuyện đều nói lên đối phương lặng lẽ bảo vệ anh, sẵn sàng ra tay ngay khi anh gặp nguy hiểm.
Tuệ Khả từng nói, anh em nhà họ Tân đều rất tốt, bây giờ Tân Trạm cảm thấy tin vài phần rồi.
Tất nhiên, nguyên nhân trong đó cũng có vị trí người thừa kế triều Tân Hoàng.
Nhà họ Tân chưởng quản hoàng triều năm này qua năm khác, thế lực gia tộc sớm đâm sâu bén rễ, cành lá sum xuê.
Mà vị trí hoàng đế họ Tân không phải được truyền cho con nối dõi dòng chính, mà là truyền cho người có khả năng đảm đương vị trí này.
Như vậy ngược lại dễ dàng xuất hiện quan hệ người nhà thân mật, hòa hợp.
Cạnh tranh giữa anh em trong nhà không lớn, cho nên cũng không tồn tại địch ý.
“Anh cả, một trong những nguyên nhân anh đến đây còn là vì Tuệ Khả rất không đáng tin cậy đúng không?” Tân Trạm bất đắc dĩ nói.
“Ha ha, cái này cũng bị em phát hiện” Tân Minh cười to vài tiếng.
Trong lúc nói chuyện, trên đỉnh đầu mọi người chợt vang lên vài tiếng nổ vang, một hòa thượng mặc áo cà sa chạy vội ngang qua, sau lưng còn theo sát bảy, tám mươi ác ma dáng vẻ bệ vệ ngất trời.
“Nhóc tự qua Quỷ Hải trước nhé, tôi diệt xong mấy con ác ma này liền theo kịp ngay”
Tân Trạm nghe được tiếng của Tuệ Khả vắng lại.
“Người này… thật là không đáng tin cậy mà” Tân Trạm cũng chỉ có thể thở dài.
“Vừa hay, thừa dịp mấy ngày nay anh em mình giao lưu cho quen” Tân Minh nói.
“Bang chủ, đám ác ma đi đâu rồi?”
Mọi người bay đến một nửa, Diệp Phong chợt bay từ dưới đến hội hợp.
Đôi mắt anh ta hơi tiều tụy, nhưng tu vi đã khôi phục không ít, nét mặt cũng lại cuồng ngạo lên.
“Trong cơ thể ác ma cầm đầu có chí bảo nhà họ Diệp chúng tôi, là đồ của nhà họ Diệp.
Tôi không biết ai giết ác ma kia, nhưng hi vọng người đó tự giác giao đồ ra, đừng ép nhà họ Diệp chúng tôi ra tay”
Mọi người thấy Diệp Phong thì đều nhăn nhó khó nhìn.
Chính vì trên người Diệp Phong tản ra sương máu, bao gồm chính hơi thở của anh ta, cho nên bọn họ mới gặp phải ác ma.