Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm


Chương 184
Tân Trạm nhìn cô nàng một cái, gật đầu nói: “Được.” “Anh vậy mà đồng ý?” Hướng Minh Cường lập tức giận tím mặt.
Anh ta tức giận nói: “Anh có xấu hổ hay không? Phương Hiểu Điệp mới mười mấy tuổi, còn anh thì bao nhiêu rồi?” Tân Trạm cười nói: “Cô ấy muốn ngủ chỗ tôi, tôi còn cách nào sao?” “Anh…” Hướng Minh Cường bị chọc tức đến không nói nên lời, lại không có bất kỳ biện pháp phản bác nào.

“Được rồi, chúng ta mau trở về đi.” Nhậm Quý Nhất vỗ vỗ vai Hướng Minh Cường, dẫn anh ta ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp.
Hướng Minh Cường đi rồi, Phương Hiểu Điệp lập tức tránh xa Tân Trạm.
Cô nàng trừng mắt nói: “Anh ngủ sô pha, em ngủ giường!” Ngủ chỗ nào với Tần Trạm cũng không có gì khác, huống hồ anh vốn dĩ cũng tính ngủ số pha.

“Em không thích Hướng Minh Cường kia?” Tân Trạm hỏi.
Phương Hiểu Điệp thở dài, nói: “Đúng vậy, nhưng ba em vẫn luôn có ý này, muốn ghép đôi hai chúng em.” “Em còn nhỏ như vậy mà đã muốn em yêu đương?” Điều này khiến Tần Trạm hơi giật mình.
Phương Hiểu Điệp cực kỳ khó chịu nói: “Thế này đã là gì, rất nhiều gia đình còn đính hôn từ trong bụng mẹ đó.
Tân Trạm khẽ thở dài một hơi, ở gia đình như bọn họ, muốn tự do yêu đương gần như không có khả năng.

Sau khi Hướng Minh Cường về phòng lập tức giận đến thở hổn hển.
Anh ta hung hăng quang điện thoại lên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Trạm kia, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta!”
Sau đó Hướng Minh Cường châm một điếu thuốc, anh ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhắn cho cha mình một tin, kể cho cha anh ta về chuyện đã trải qua một lượt.
Sau khi cha anh ta nghe xong lập tức gọi lại cho anh ta một “Sao lại thế này? Tần Trạm kia là người nào?” Cha anh ta – cuộc.
Hướng Gia Minh nói.
Hướng Minh Cường nghiến răng nghiến lợi nói: “Tân Trạm này chính là một người đàn ông kết hôn hai lần! Cũng không biết anh ta cho Phương Hiểu Điệp bùa mê thuốc lú gì, hiện tại hai người kia đang ở chung một phòng luôn rồi.

Ba, người phải làm chủ cho con!”
Hướng Gia Minh ở đầu bên kia yên lặng một lát, lạnh lùng nói: “Chút chuyện này mà con cũng không giải quyết được sao?” “Ba, mấu chốt là võ lực của tên này không tồi, ngay cả Nhậm Quý Nhất cũng khen anh ta không dứt miệng” Hướng Minh Cường khóc lóc kể lể nói: “Nếu không con đã sớm xử lý anh ta rồi!” “Người trong võ đạo?” Hướng Gia Minh nhíu mày, hừ lạnh nói: “Kẻ hèn vũ phu một giới mà cũng dám gây thù với nhà họ Hướng chúng ta?” Sau khi nghe Hướng Gia Minh nói, Hướng Minh Cường lập tức vui vẻ trong lòng, anh ta vội vàng nói: “Ba, cha mau nghĩ cách đuổi tên nhóc này đi đi!” “Yên tâm.” Hướng Gia Minh nhàn nhạt nói: “Ba có người bạn bên hiệp hội võ đạo, chuyện này giao cho cha xử lý.” Nói xong, Hướng Gia Minh trực tiếp ngắt điện thoại.
Hướng Minh Cường ngồi ở trên giường, híp lại con mắt, nghiến răng nói: “Nhóc con, mày chờ cho tao!” Ban đêm, Tân Trạm nằm ở trên số pha mãi không ngủ được.

Phương Hiểu Điệp lăn qua lộn lại trên giường, dường như cũng không ngủ được.

“A a a a!” Một lát sau, Phương Hiểu Điệp bật dậy từ trên giường.

Cô nàng bực bội nói: “Chuyện gì xảy ra thế, sao em không ngủ được! Anh có đan dược gì giúp em ăn vào ngủ luôn không?” “Không có.” Tần Trạm nói: “Không ngủ được thì đếm cừu đi” “Em đếm được vài trăm con rồi!” Phương Hiểu Điệp bĩu môi nói: “Phiền chết đi được phiền chết đi được!”
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.
Tân Trạm còn chưa lên tiếng, Phương Hiểu Điệp đã cảnh giác nói: “Ai? Có phải người tới giết chúng ta hay không?”
Nói xong, cô ta nhanh như chớp chạy xuống từ trên giường, núp sau Tần Trạm.
Tần Trạm không phản ứng, như là đã sớm đoán trước được.

“Cửa không khóa.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy mở ra.
Ngu Như Mỹ bước chân uyển chuyển, cười khanh khách đi vào.

“Sao lại là chị?” Nhìn thấy người tới là Ngu Như Mỹ, Phương Hiểu Điệp lập tức nhảy dựng lên từ trên số pha.
Vẻ mặt cô nàng cảnh giác nói: “Chị muốn làm gì? Tôi nói cho chị biết, Tân Trạm đã là hoa có chủ… à không đúng, là chậu có hoa, anh ấy không thích chị đâu!”
Ngu Như Mỹ cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Sao cô biết anh ấy ngứa mắt tôi?” “Xí, có phải chị cho rằng mình xinh đẹp lắm hay không?” Phương Hiểu Điệp xem thường nói: “Tôi nói cho chị biết, chị Uyên của tôi còn đẹp hơn chị gấp trăm lần! Không, ngàn lần! Hơn nữa chị Uyên của tôi còn là gì đó tông, đặc biệt lợi hại!”
Ngu Như Mỹ khẽ cười nói: “Cô không phải đàn ông, sao hiểu được tâm tư bọn họ?” “Cái nhìn của tôi và Phương Hiểu Điệp giống nhau.” Tần Trạm không chút lưu tình nói.

Ngu Như Mỹ hơi giật mình, miệng anh đào nhỏ nhắn lập tức đơ ra.
Sau đó cô ta cười nói: “Xem ra anh Trạm là một kẻ si tình, thật có chút ngoài ý muốn.” “Có chuyện gì, nói đi.” Tần Trạm nói.
Ngu Như Mỹ cười cười, chỉ thấy cô ta vung tay lên, Phương Hiểu Điệp lập tức hôn mê.
Vẻ mặt Tần Trạm lạnh lùng: “Cô làm gì Phương Hiểu Điệp?” “Xin anh Trạm hãy yên tâm, cô ấy chỉ ngủ một chút mà thôi.” Ngu Như Mỹ cười nói.
Tân Trạm liếc nhìn Phương Hiểu Điệp một cái, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Nửa đêm tới tìm tôi chắc không phải chuyện gì quang minh chính đại, nói đi.” “Xem anh nói này.” Ngu Như Mỹ che miệng cười khẽ, “Tôi chỉ tương đối tò mò về anh Trạm, bởi vì tôi vẫn luôn cảm nhận được… một cảm giác đặc thù từ trên người anh.” “Một loại cảm giác làm cô sợ hãi?” Tần Trạm nhướng mày nói.

Nghe câu nói này, Ngu Như Mỹ lập tức biến sắc.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi” Tân Trạm cười lạnh nói: “Khí chất độc đáo này trên người cô chắc là có liên quan tới yêu hồ đúng không?”
Sắc mặt Ngu Như Mỹ lại hơi thay đổi, nhưng trạng thái này rất nhanh lướt qua.
Cô ta cười nói: “Xem ra anh Trạm còn thông minh hơn chút so với tưởng tượng của tôi.”
Tân Trạm lạnh giọng nói: “Tôi mặc kệ cô có liên quan gì với yêu hồ, nhưng tôi khuyên cô một câu, tốt nhất đừng tính kế với tôi.”
Ngu Như Mỹ híp mắt, một luồng thần thức lần nữa dừng trên người Tân Trạm.

Nhưng lúc này đây, Tân Trạm vẫn yên lặng, một luồng ánh sáng vàng kim bắn ra từ trong đầu anh, như một lưỡi đao sắc bén trực tiếp chặt đứt thần thức của Ngu Như Mỹ! “Á!”
Ngu Như Mỹ lập tức duyên dáng hô to một tiếng, cơ thể cô ta lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Anh… Anh vậy mà có thần thức?” Gương mặt xinh đẹp của Ngu Như Mỹ hơi tái đi, cô ta nói.
Tân Trạm cười lạnh nhạt, nói: “Cô Mỹ, tôi không thích bị người ta nhìn trộm.”
Ngu Như Mỹ vội vàng đứng dậy, nói: “Anh Trạm, tôi không có ý đồ xấu với anh, tôi chỉ tò mò mà thôi.”
Những lời này cũng không phải nói điêu, nếu Ngu Như Mỹ có ác ý, Tần Trạm có thể cảm nhận được ngay tức khắc.

“Đây là phương thức liên lạc của tôi.” Ngu Như Mỹ bỗng nhiên nói: “Nếu ngày nào đó anh Trạm tới thủ đô, có thể tìm tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui