Chương 1897
Bỗng nhiên!
Không gian căn nguyên sâu trong thức hải của Tân Trạm rung lên.
Trong thế giới tinh thần, một ngôi sao vốn tối tăm ảm đạm chợt sáng ngời.
Một hơi thở từ trong đó bay ra, theo thức hải lao vọt ra thiên linh của Tân Trạm, chạy thẳng về phía chân trời.
Toàn bộ không trung tối sầm xuống.
“Sao lại thế này?”
Anh em họ Tân cũng có thể cảm nhận được biến đổi vừa rồi.
Tân Minh kinh ngạc nhìn về phía không trung.
“Đây là dị tượng xảy ra khi câu thông thiên đạo căn nguyên, vị trí này… ngay trong khu vườn này?”
“Anh cả, anh biết trong phủ của em không có ai khác mà, ngay cả thị nữ em cũng không dùng, sao lại có người khác được” Tân Sở Phi cũng giật mình.
“Anh biết rồi, chắc chắn là anh tư của em, em ấy lại ngộ ra căn nguyên rồi” Tân Minh cười nói: “Chuyện tốt”
Tân Sở Phi ngơ ra, anh tư đứng trong huyễn trận của cô tu luyện ấy à?
Câu thông căn nguyên thiên đạo cũng không phải độ kiếp, cho nên dị tượng cũng không quá đáng chú ý.
Chỉ thấy trên bầu trời sâu thẳm xuất hiện một tia sáng lóe lên rồi dập tắt, ánh sáng kia tản ra màu sắc mờ ảo vô cùng.
“Hình như là căn nguyên ảo ảnh.
” Tân Sở Phi ngây ngẩn cả người.
“Anh cả, lúc trước em cũng đạt được căn nguyên ảo ảnh, em không nhìn sai được.
”
“Em hiểu rồi, chẳng trách anh tư có thể chạy tới sâu trong huyễn trận, xem ra anh ấy không chỉ biết mà còn rất mạnh nữa” Tân Sở Phi cười nói.
Em tư còn biết cái này?
Tân Minh cũng cười khổ lắc đầu, trong lòng hơi kinh ngạc, anh ấy không biết là em Tư hiểu.
Nhưng hai người còn chưa nói chuyện xong đã nghe một tiếng nổ lớn.
Ầm!
Đám mây đen vừa tản ra trên không trung lại hội tụ lân nữa.
Sau đó, lại một cột sáng hạ xuống, mà lúc này, bên ngoài ánh sáng màu còn vương vít một lớp sương trắng, chiết xạ ánh sáng bảy màu.
Căn nguyên thứ hai?
Không khí im lặng cực kỳ.
Hai anh em Tân Minh đều sợ ngây người rồi.
Tân Sở Phi xoa xoa mắt, không dám tin.
“Lại một căn nguyên nữa.
Anh tư một hơi thức tỉnh hai căn nguyên trong vườn của em á?”
Tu sĩ muốn thức tỉnh một căn nguyên đều ngàn nan vạn khó, đến chỗ Tần Trạm thì dễ như uống nước vậy.
Anh tư này của cô cũng quá giỏi.
“Đây là anh tư em hay yêu quái thế?” Tân Sở Phi ngơ ngác nói.
“Nói vớ vẩn gì đấy, mau qua xem thử đi”
Tân Minh hưng phấn, hơi gấp gáp muốn đi xem tình huống của Tân Trạm.
Tân Sở Phi cũng bị anh ấy gọi tỉnh, kích động theo qua.
Chỉ là hai người đi nửa buổi vẫn không thấy được Tân Trạm, mặt Tân Minh ngày càng quái dị.
“Anh, hình như… chúng ta trúng huyễn trận rồi.
” Tân Sở Phi ngây ngốc.
Đây không phải trận pháp của cô à? Sao càng đi càng thấy quái.