Chương 2012
Ở thượng giới Đại Lục, địa vị của luyện đan sư là cao nhất, tiên đan cấp năm hoàn mỹ của Tân Trạm còn cực kỳ hiếm thấy.
Cứ mỗi một viên được bán ra, nhà họ Tân sẽ được chia một nửa lợi nhuận.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm sẽ tạo ra một kho của cải khổng lồ.
Nếu Tân Trạm giao phương pháp luyện đan này cho người khác, cho dù là ai cũng đều sẽ xem Tân Trạm như thần tài sống mà cung phụng.
Ngược lại, những nô bộc trong dinh thự chẳng được tích Sự gì.
Nếu tính mức độ cống hiến thì phần lớn người nhà họ Tân không có đóng góp gì.
Tân Ngọc Xuyên mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Tân Trạm đưa ra tiên đan làm ông ta không thể phản bác chút nào.
“Kể từ bây giờ, thân phận và tất cả quyền hạn của Tân Trạm sẽ được khôi phục.”
Hồ Lão để râu quai nón liếc Tân Ngọc Xuyên một cách lạnh lùng, tuyên bố: “Mở cửa tầng cao nhất của thư viện cho.
Tân Trạm, Tân Trạm trưởng lão có thể ra vào bất cứ lúc nào, cùng với các trưởng lão cùng cấp.
Được phép tiến vào huyết ngọc không gian một ngày.”
Ông ấy trao toàn bộ quyền hạn cấp cao nhất của nhà họ Tân cho Tân Trạm.
Ông lão nói xong, không khí lại im lặng.
Ngay cả Tân Bách Vinh không thể phản đối, cũng không dám phản đối!
“Tân Trạm, cho dù cậu có muốn thay mặt nhà họ Tân ra trận hay không thì nhà họ Tân cũng không bao giờ để tộc nhân chịu thiệt.
Nhà họ Tân là cây đại thụ che mưa chắn gió chứ không phải là sâu hút máu” Trưởng lão Thái Thượng nói chắc như đỉnh đóng cột.
Ông ấy cũng rất khó chịu khi lớp người đi sau nhìn ông tố khổ như vậy.
Thiên tài kiệt xuất của nhà họ Tân sao có thể bị đối xử bất công như vậy, làm sao có thể bị bắt nạt được.
Về phần Tân Trạm có ra trận hay không, bị nhiều người nhằm vào như vậy, ông cũng ủng hộ việc cậu ấy không ra trận.
Nói cho cùng, chỉ cần Tân Trạm chú tâm luyện chế đan dược, tương lai thành tựu cũng không nhỏ, hà cớ gì phải chém chém giết giết.
“Nếu Tân Trạm không muốn đánh, vậy thì quên đi” Tân Bách Vinh đảo mắt liên hồi, phụ hoạ nói.
“Tân Trạm, đừng nghe Tân Bách Vinh ba hoa, cho dù có ra trận cũng không có hại gì”
Lúc này, Tân Trạm đột nhiên nghe được truyền âm của Tân Bách Chiến.
“Hiện tại cậu đã quá nổi tiếng, ai cũng muốn xem thử thực lực của cậu.
Cậu càng né tránh thì trong tương lai khả năng gặp khiêu chiến càng cao.
Trận chiến này tuy rất khó khăn nhưng cũng là cơ hội để thể hiện bản lĩnh của cậu”
“Tân Bách Vinh không muốn cậu ra trận, vậy sau này có người khiêu chiến sẽ càng phiền phức hơn.”
Tân Trạm hơi lung lay.
Anh cũng đang nghĩ về điều này.
Mọi người tò mò, có lòng hiếu thắng.
Một cường giả nổi tiếng, những cường giả khác luôn muốn nhìn xem đó có phải là thật không hay chỉ là hư danh.
“Theo quy định, nếu cậu không tham gia, Tân Sở Phi sẽ thay thế cậu.
Man tộc vô cùng hung hãn.
Tôi nghĩ cậu không muốn em gái mình bị thương đâu”
Tân Trạm im lặng, lời của Tân Bách Chiến không phải không có lý.
Nếu lúc trước không có Tân Bách Chiến hợp tác, anh sẽ không có cơ hội nôn ra.
Tân Bách Chiến đứng về phía anh là điều không thể nghi ngờ được nữa.