Chương 2032
Những người khác chỉ cảm thấy một nắm đấm này của Tân Trạm đã đánh bay Chiến Đào, nhưng Hách Tác Kì lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Một nắm đấm này của Tân Trạm trong tích tắc đã được nhân lên thêm hơn một nghìn lần.
Mỗi nắm đấm đều có sức mạnh cực lớn, lại cộng dồn lên nhiều lần như thế, tên Chiến Đào này làm sao có thể chống đỡ được.
“Là Bách Chiến Quyền mà Tân Bách Chiến sáng tạo ra, được tạo ra dành riêng cho cơ thể cường tráng của tôi, quả nhiên có chút lợi hại” Hách Tác Kì nhếch khóe miệng cười khểnh.
“Rất tốt, chỉ có như thế này mới xứng đáng làm đối thủ của Hách Tác Kì tôi”
Nhìn thấy kết quả, các tu sĩ có mặt ở hiện trường đều sôi nổi sau một lúc im lặng.
Trong số bọn họ không ít người đều cho rằng, hành động này của Tân Trạm là quá mức ngạo mạn, đúng là quá càn rỡ.
Nhưng không ngờ ràng Tân Trạm nói là dùng ba chiêu, kết quả một chiêu đã giải quyết xong trận đấu này.
“Ngày hôm qua Tiêu Vũ Nhượng đã từng dùng một chiêu đánh bại Chiến Đào, ngày hôm nay Tân Trạm cũng đã dùng một chiêu để đánh bại anh ta, trận đấu này tiếp sau đây xem ra còn đấu tiếp”
Người nhà họ Tân cũng nhìn về phía Tân Trạm.
Trận đấu trước đó với Man tộc, cũng không phải chưa từng có người thử sức một đấu hai, nhưng kết quả sau cùng đều thất bại.
Dù sao đều là thiên tài, anh một người đấu với hai người độ khó thực sự quá lớn.
Mà hôm nay, Tân Trạm dùng một chiêu đánh thắng Chiến Đào, lại cho bọn họ một tia hy vọng.
“Cậu ta không thắng nổi đâu, nhất định không thắng nổi đâu” Tân Ngọc Xuyên trong lòng không ngừng trù ẻo.
“Hách Tác Kì mạnh hơn Chiến Đào cả trăm lần, người trẻ tuổi này thua là cái chắc”
“Bạch Thăng Tuyết, anh thấy trận đấu này thế nào” Tiêu Vũ Nhượng lại hỏi.
“Khó mà nói trước được, cả hai người đều có quân át chủ bài trong tay chưa để lộ ra, nhưng tu vi của Hách Tác Kì quá là thâm sâu, nếu bị tiếp cận thì Tân Trạm nhất định sẽ thua”
Bạch Thăng Tuyết lần này không hề tự tin đưa ra kết quả, mà sắc mặt nghiêm túc quan sát lôi đài.
Hách Tác Kì từ bên cạnh lôi đài chậm rãi tiến về phía chính giữa, sau cùng đứng đối diện Tân Trạm.
Trong lòng mọi người cũng bắt đầu rạo rực.
Trận đấu cuối cùng của hai người bọn họ, sẽ quyết định thắng thua giữa nhà họ Tân và Man tộc trong trận đấu lần này.
Nhà họ Tân đã sáu trăm năm chưa từng thua, liệu lần này có thua hay không?
Tân Trạm cũng đã hít một hơi thật sâu.
Mỗi lần Tân Hoàng thua bởi Man tộc đều sẽ coi đây là sự sỉ nhục của chính mình.
Còn ông nội người chưa bao giờ từng che mặt, cũng bởi vì sự thất bại của sáu trăm năm trước đã sám hối ở đất tổ mười năm.
Hiện tại cha là Tân Hoàng, nếu như anh thua, tức là cả hai cha con đã thất bại trong trận đấu với Man tộc, mặc dù chỉ là trận đấu giữa các thiên tài trẻ tuổi, nhưng đó cũng đều là đã thua.
Vì vậy Tân Trạm tuyệt đối sẽ không để cha tiếp tục nhận lấy thêm một sự sỉ nhục nữa, cho dù chuyện này không ảnh hưởng lớn tới anh.
“Tân Trạm, hãy dùng hết sức mạnh của cậu đi, tôi cũng muốn cho Tiêu Vũ Nhượng thấy rằng, tôi của bây giờ đã không còn là tên vô dụng của ngày hôm qua nữa rồi” Hách Tác Kì với vẻ mặt trịnh trọng mở miệng nói.
Gương mặt của anh ta tràn đầy ý chí chiến đấu, không hề có bất kỳ sát khí hay sự đùa cợt nào, chỉ có lòng hiếu chiến cuồn cuộn.
Cả hai người điều có mục đích nhất định phải chiến thắng của riêng mình, nhưng không hề có bất cứ ý thù địch nào đối với đối phương.