Chương 2050
“Bây giờ cậu đã phá hủy quy luật của tổ tiên, ích kỷ giao thứ này cho một người không đủ tư cách để tu luyện.
Đây là tội nghiêm trọng!”
“Tân Phong Triết, cậu còn không biết ăn năn hối hận, đừng tưởng cậu thừa kế Tân Hoàng rồi thì có thể coi thường mọi thứ” Tân Bách Vinh lạnh lùng quát.
“Đường nhiên không phải là tôi coi thường mọi chứ, các người nói như vậy làm tôi bối rối quá đấy”
Tân Phong Triết bình tĩnh nói: “Muốn trừng phạt cái gì thì cứ nói thẳng ra, cùng lắm thì tôi giao lại vị trí Tân Hoàng cho con trai ông là được chứ gì?”
“Tân Phong Triết, cậu có biết mình đang nói gì không hả”
Tân Bách Vinh tức giận, sắc mặt tái đi.
“Nói xằng nói bậy, thật là láo xược” Một vị trưởng lão khác cũng tức giận nói.
Tân Trạm đứng ở bên cạnh, nghe Tân Phong Triết và thất đại trưởng lão đối chọi gay gắt, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Mặc dù so với những gì anh biết thì người đàn ông trước mặt anh có chút tang thương hơn, nhưng không thể nghi ngờ được, rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy người đó, anh có thể cảm nhận được người đàn ông xuất hiện trước mặt anh chính là cha ruột của mình.
Đây là một loại cảm giác của huyết thống không thể miêu tả bằng lời, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tân Minh, anh đã nảy sinh một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Tân Trạm có chút xúc động, từ khi sinh ra đến nay, anh chưa từng được nhìn thấy cha, chỉ nhìn qua mấy tấm hình thần thức, anh mới nhìn lờ mờ hình dung ra được dáng vẻ của cha.
Anh đã tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng được gặp mặt cha, nhưng anh không ngờ nó lại tới trong trường hợp này.
Tân Vương thể là thông qua Vô Tự Thiên Thư để hoàn thiện, không liên quan gì đến cha cả.
Nhưng ngay khi cha vừa xuất hiện, đã phải chịu tội, nhận trách nhiệm về mình, chuyển tất cả những nghỉ ngờ của trưởng lão thái thượng sang bản thân cha.
Ông ấy thậm chí còn chưa hỏi anh có được vật đó từ đâu, trong đó có gì bí ẩn hay không.
Tất cả mọi thứ về đứa trẻ, ông ấy đều đồng ý gánh chịu.
Đây là một loại tình cảm ruột thịt không thể nói bằng lời, giống như khi anh gặp mặt mẹ Châu Cẩm, bà ấy bị tra tấn hơn hai mươi năm, câu đầu tiên bà ấy nói với anh vãn là lời xin lỗi.
Trong lòng cha mẹ, điều họ nghĩ đến nhiều chính là con cái mình phải chịu thua thiệt bao nhiêu chứ không phải bản thân họ phải trả giá như thế nào.
Giống như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng của Tân Trạm, bao nhiêu điều không vui, oan ức, kìm nén bấy lâu của anh đối với cha mình đã vơi đi rất nhiều.
Có lẽ lúc đó, cha anh thực sự có những bí mật giấu kín, những bí mật đó là gì, có lẽ anh sẽ tìm được đáp án nhanh thôi.
“Từ khi sinh ra tính khí của tôi đã như vậy rồi, láo xược thành thói quen rồi.
Nhưng mà các người ấy, lại nhân lúc tôi không có mặt ở đây, bắt nạt con trai tôi, chuyện này dù có làm thế nào cũng phải giải quyết cho xong mới được” Tân Tân Phong Triết cười khẩy, trả lời.
“Tân Phong Triết, cậu đừng có mà nói vớ vẩn, chúng tôi bắt nạt con trai cậu khi nào” Một vị trưởng lão cau mày.
“Không bắt nạt sao?”
Tân Phong Triết khinh thường, đứng dậy khỏi ghế.
“Xem ra các vị trưởng lão không những có tính tình vô cùng nóng nảy, mà còn mắc bệnh hay quên cực kỳ nặng nữa, để tôi nói mấy người biết nhé.
”
Ánh mắt Tân Phong Triết sắc bén quét qua đám người kia, sau đó những âm thanh như tiếng sấm vang lên, một loạt tiếng nổ vang lên dữ dội.
“Đầu tiên, để chiến thắng Hách Tác Kì, giành lấy thắng lợi cho man tộc, Tân Trạm đã không ngại bản thân mình đang bị thương nghiêm trọn, cho tới bây giờ kinh mạch của nó vẫn bị tắc nghẽn, xương cốt vỡ vụn.
Nhưng là các người lại trách mắng nó, có ai đã từng quan tâm đến cơ thể của nó chưa, quan tâm đến cảm nhận của nó chưa, hả?”