Chương 2103
“Tiết Phong, bất luận thế nào, đây cũng chính là sự thực.
Vừa nãy dược sư Lam không phải cũng nói đã bào chế ra một loại thuốc cứu mạng sao, chính ta cứ thử liền biết” Lão Ngô lên tiếng.
Mọi người lúc này đều thót tim.
Thuốc Tân Trạm luyện giờ đang nằm yên ở trong một chiếc bình bằng đá trên mặt đất cách đó không xa.
“Đây, đây là thức thuốc được chế ra từ máu của yêu thú cùng mấy thứ linh tinh, thật sự có tác dụng sao?”
Khóe miệng Tiết Phong giật giật, nhưng kết giới đã lung lay, ông không lo được nhiều như vậy.
Chiếc bình đá được mang tới, khi mở nắp đậy ra, một mùi là rất nồng sộc lên mũi, khó chịu vô cùng.
Tiết Phong nghiến răng, một hơi uống hết thứ thuốc do Tân Trạm điều chế.
Sau đó ông ta lại nặn giọt máu ra và búng ra bên ngoài.
Một cảnh khiến cho mọi người kinh ngạc đã xảy ra, sau khi uống thuốc của Tần Trạm, giọt máu này khi bay ra mà bọn sói lại không có phản ứng gì.
“Thật sự có tác dụng ư?”
Sắc mặt Tiết Phong vô cùng kinh ngạc, đứng hình tại chỗ.
Lúc Tân Trạm luyện ra loại thuốc này, tự mình nhìn thôi cũng thấy đau đầu.
Các loại máu và xương động vật được bỏ vào một cách linh tinh, giống như một trò đùa vậy.
Trần Minh còn nói thứ này giống như phân với nước, thế mà cũng dùng được.
Kết quả không ngờ rằng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống thứ thuốc này xuống, lúc nó tan ra trong cơ thể thế mà lại thực sự phát huy tác dụng.
Tiên đan giúp tránh chướng ngại của Trần Minh có vấn đề nhưng loại thuốc kinh khủng không ai dám thử này của Tân Trạm lại có tác dụng.
“Cho tôi uống v‹ “Tôi cũng muốn uống”
Các tu sĩ lúc chán ghét thứ thuốc này đến mức không buồn nhìn lúc này lại cầm thuốc lên uống, lần lượt nuốt xuống.
Dường như thứ Tần Trạm luyện chế ra không còn là thứ khó nuốt nữa mà giống như tiên đan.
Ngay khi họ uống hết thuốc, kết giới bên ngoài cũng bị đập vỡ.
Một đám U Hồn Ngân Lang gầm thét và lần lượt xông vào.
Các tu sĩ sợ hãi, lấy sẵn thần khí ra chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng một lát sau, những con yêu thú kia vẫn không nhúc nhích, đứng yên một chỗ.
“Có tác dụng rồi”
Tiết Phong thở phào nhẹ nhõm, chúng tu sĩ xúm lại quan sát hành vi kì lạ cả lũ sói.
“Đây rốt cuộc là sao” Vua Yêu Lang khàn giọng đảo mắt nói.
Vừa nấy nó cảm nhận được, có một ngọn lửa đốt cháy tâm can của nó mà những người tu sĩ này lại có thể xoa dịu những đau đớn ấy.
Dường như theo bản năng, lũ sói mới tấn công hội Tiết Phong.
Nhưng sau khi phá vỡ kết giới, ý nghĩ đó đột nhiên biến mất.
Mặc dù vẫn còn chút chấn động, những cũng đã không còn ý nghĩ muốn giết hết những người trước mặt.
Một luồng linh khí trào dâng trong mắt của vua Yêu Lang rồi nạt dần.
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc là có hiểu lầm ở đây”
Tiết Phong cau mày nói: “Chỗ thuốc này có khả năng liên quan tới trạng thái của các ngài”
“Thuốc?”
Vua Yêu Lang dời mắt nhìn về phía bình đá.