Chương 2177
“Vậy đại sư, loại tình huống này vẫn còn dò xét được chứ?” Chú Chử hỏi.
“Không có vấn đề, chỉ là cần hao phí một chút thủ đoạn mà thôi.
Tôi vừa mới cảm ứng được, lực đạo kháng cự của người kia có lẽ là thuộc cao phẩm cảnh Hợp Thể”
Đại sư Thiên giám cười tự tin một tiếng, lật tay xuất ra một khối thạch đen nhánh, sau đó vẫy hai tay một cái, một khối xương thú đen nhánh xuất hiện trong bàn tay.
Xương thú này vừa xuất hiện, một cỗ khí tức âm trầm lạnh lẽo tràn ngập, khiến cho bốn phía của hồ nước bất chợt hạ nhiệt độ xuống.
Xương thú đen nhánh, phía trên có thật nhiều vết rạn màu đen, mang theo một luồng khí tức quỷ dị.
Đại sư Thiên giám đứng dậy, hai khối tinh thạch bay ra, lơ lửng phía trên hồ nước, sau đó xương thú kia giống như mặt nước lại trầm xuống, mà giống như là lá rụng bay phấp phới trên mặt nước.
Cái xương thú này hấp thụ khí tức ở hòn đá màu đen bắt đầu sáng tỏ ra, khí tức đen nhánh vậy mà thuận theo ao nước hóa thành một bàn tay lớn màu đen, chộp vào chỗ sâu nước về phía ao nước.
“Thằng nhóc này cuối cùng là ở đâu, lập tức chúng ta sẽ biết”
Đại sư Thiên giám cười lạnh một tiếng: “Hơn nữa tôi dùng xương thuật này cò có thể phụ thuộc vào trên người của cậu †a, khiến cậu ta bại lộ trước mặt chúng ta”
“Kiều này sẽ không bại lộ ra nhà họ Bạch chúng ta chứ?”
Chú Chử nói.
“Yên tâm đi, thủ đoạn này của tôi chưa hề triển lộ ra trước mặt người ngoài, cũng tra không ra ai đang nhìn trộm đâu” Đại sư Thiên giám vô cùng tự tin nói.
“Đại sư, cái loại cảm giác này lại tới rồi”
Bên trên phi thuyền, sắc mặt Cung Doãn hơi thay đổi, đột nhiên mở miệng.
Trước đây anh ta ở trong nội bộ phi thuyền, còn không có cảm giác cổ quái như vậy.
Nhưng vừa mới bị Tân Trạm gọi ra, lại tiếp xúc với trận đồ như này, bây giờ cũng cảm giác được trên bầu trời hình như có đồ vật gì đó đang quấy nhiễu thiên cơ.
“Cái tên này không nhìn thấy đồ vật mình muốn thì sẽ không từ bỏ thì phải”
Lông mày của Tân Trạm cũng hơi nhăn lại, không nghĩ tới đối phương lại có thủ đoạn mạnh như vậy.
Bầu trời ban đầu là trong xanh, đột nhiên trầm xuống.
Bên trong những đám mây đen kia, từng luồng khí màu đen không ngừng ngưng tụ lại trên bầu trời, sau đó hóa thành một bàn tay lớn che phủ bầu trời, giống như một ngọn núi cao chậm rãi đè xuống.
Đột nhiên gió mạnh bắt đầu thổi tới, sợi tóc của Cung Doãn cũng bị quét bay bay, một bàn tay lớn màu đen từ từ phủ xuống, trong chớp mắt rơi xuống gân phủ nghìn dặm.
“Đại sư, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Tân Trạm nheo mắt lại, xé mở không gian trữ vật ra, lấy ra chín mươi chín khối linh thạch, bỏ vào bên trong trận đồ.
Sau đó Tân Trạm tự mình phóng thích tu vi tăng lên tới mức cực hạn, Như Ý tiên tôn vẫn giữ lại một sợi tơ Ngũ Hành khá mỏng, trong đó có ba loại linh khí bay ra, nguyên thần của Tân Trạm, cũng dần dần trôi vào trong thiên linh của anh.
Bị sự thăm dò không hề kiêng dè của đối phương khiến Tân Trạm cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết được.
Cho dù năng lực không đủ thì cũng phải liều mạng một trận.
Ít nhất, cũng không khiến đối phương nắm được quá nhiều tin tức của mình.
Nhìn thấy bên ngoài cơ thể Tân Trạm phun trào các loại khí tức nguy hiểm, sắc mặt Cung Doãn cũng lập tức trở thành căng thẳng, kiếm Hắc Lân lập tức khởi động kiếm ý, tùy thời đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
“Khụ… Khụ…”
Ngay lúc hai người đang chuẩn bị đối phó với cái chưởng lớn đang giáng xuống thì đột nhiên truyền tới một tiếng ho khan.