Chương 1420
Vừa nghĩ tới sau này nghĩ tới có người viết sách lưu truyền cho tôi, sẽ viết tới trận đấu ngày hôm nay, sự du ngoạn đỉnh cao của tôi và sự nhếch nhác của anh, tôi có chút không nhịn được cười.
“Diệp công tử cười nhẹ.
Tân Trạm lắc đầu, không thèm để ý tới con người tự cảm thấy mình giỏi giang.
Anh ta hiến tế Thông Thiên Đỉnh, ở bên cạnh chậm rãi hồi phục thần thức.
“Với dược đỉnh bình thường này, anh càng không có cơ hội” Diệp công tử nhìn thấy Thông Thiên Đỉnh tạo hình cổ trang, không có một chút hơi thở, vẻ khinh thường càng thể hiện rõ.
Nguyên liệu luyện chế cho hai người bọn họ đương nhiên là do dược sư cung cấp.
Tuy nhiên, họ không chọn loại thuốc giống nhau.
Diệp công tử chọn một đan dược hệ hỏa, còn Tân Trạm dự định luyện chế một viên băng linh đan.
Tiên đan này là một loại tiên đan thuộc cùng loại giống băng nguyên đan, phương pháp tinh chế của nó về cơ bản là giống nhau.
Nói về tiên đan Tân Trạm quen thuộc nhất với thứ gì, thì tất nhiên là các loại thuộc băng nguyên đan rồi.
“Cái gì, Tân Trạm muốn luyện chế tiên đan, nhưng tu vi của anh ta…
Khi Du Túc nghe tin, ông ấy không khỏi vô cùng lo lắng.
Mặc dù ông ấy có thể đoán được, nếu như Diệp công tử đã tự tin như vậy, nhất định sẽ phải luyện ra tiên đan.
Nhưng tu vi của Tân Trạm dù sao cũng chênh lệch một tầng, linh khí và thần thức có thể cung ứng được sao?
Phải biết lý do tại sao các dược sư xuất khiếu cảnh lại khó luyện chế được nhất phẩm tiên đan.
Đó không phải là do họ không đủ hiểu biết về tinh chế thuốc, mà thường là do họ không đủ tu vi và không thể đạt được thao tác tương ứng.
Mà Tân Trạm, dù sao cũng thấp hơn Diệp công tử một bậc !
“Sắp bắt đầu rồi, không biết hai người sẽ luyệt Trong khán phòng, tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm những người trong hội dược sư, lấy tài liệu ra đặt trước mặt.
Linh hỏa dần lan rộng mù mịt, trận chiến cuối cùng bắt đầu.
Cùng lúc đó, Du Túc và những người khác cũng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào quảng trường.
Kết quả này, cũng rất quan trọng với Du Túc.
“Tân Trạm, anh ta nhất định sẽ thua, nhất định sẽ thua Diệp công tử”
Vũ Cát Thần đứng sau Khổng Việt, trong con ngươi hiện lên sự căm ghét, nắm chặt tay.
Còn Du Tuyết Nghiên chắp tay chắp tay trước mặt như đang cầu nguyện, âm thầm cổ vũ cho Tân Trạm.
Trong ngọn lửa nóng rực của linh hỏa đang thiêu đốt, dược đỉnh cẩm thạch của Diệp công tử, tùy theo cỏ tiên được cho vào và nhiệt độ thay đổi mà thay đổi màu sắc liên tục.
Khí tức của ngũ quang thập sắc bao trùm ăn khớp với xung quanh, tạo nên hình ảnh một Diệp công tử vô cùng mơ mộng và tao nhã.
Mà bên người Tân Trạm, Tống Thiên Đinh bên ngoài tối đen, không có bất kỳ ánh sáng lộng lẫy nào, Tân Trạm ném cây cỏ tiên vào, cũng không thấy thứ này có biến hóa gì.
Nếu nhìn từ khí thế bên ngoài, Tân Trạm rõ ràng đã thua một bậc.
Thời gian trôi qua, tất cả cỏ tiên của hai người đều đã được đặt vào trong dược đỉnh, linh hỏa dưới lô đỉnh càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt.
Đám người Vu Tô trong lòng dấy lên, nếu cuối cùng Tân Trạm thất bại, hiện tại hiển nhiên là thời điểm có khả năng nhất.
Thời gian dần trôi qua, khi Du Túc vẻ mặt đang vô cùng hồi hộp lo lắng, dược đỉnh màu đen của Tân Trạm đột nhiên nổ vang một tiếng vang trời.
Một đám sương trắng băng giá phóng thật mạnh lên trời cao.
Sau đó, một viên thuốc, màu trắng như ngọc bích, bị sương mù nâng lên, lơ lửng trong không khí, tỏa ra một mùi tiên đan rất đậm đà.