Chương 1586
“Đây là năng lượng của cảnh giới Phân Thần sao?”
Tân Trạm nhìn hai bàn tay, cảm thấy linh khí trong cơ thể mạnh mế hơn so với lúc trước rất nhiều.
Mà lĩnh ngộ bản nguyên của bản thân này, cũng có thêm cảm giác rất rõ ràng.
Lúc này bản thân huy động năng lượng như thế nào, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Vừa lúc lấy bọn họ để luyện tập một chút”
Thân thức của Tân Trạm đảo quanh bên ngoài sơn cốc, những đám người của Ám Ảnh Minh vẫn không ngừng công kích.
Đôi mắt hiện lên một tia đắn đo, Tân Trạm đột nhiên truyền âm ra ngoài.
“Cái gì, Tân công tử muốn chúng ta buông trận pháp ra”
Nhận được mệnh lệnh của Tân Trạm, tất cả mọi người đều có chút giật mình.
Trang thái của bọn họ lúc bây giờ rất sung mãn, hoàn toàn có thể chống cự được vài ngày nữa, nhưng nếu buông trận pháp ra, thì đám người Ám Ảnh Minh như lang như sói ở bên ngoài đều muốn tiến vào giết chóc.
“Tân công tử là một nhân vật có máu mặt, sẽ không liều lĩnh như vậy đâu, chúng ta cứ dựa theo mà làm, cậu ấy nhất định là có kế hoạch của riêng mình”
Lão già mặc áo bào xám mảy may không có chút nghỉ ngờ nói, sự hiểu biết cho đến mười bản nguyên của Tân Trạm, ông †a đã có sự tín nhiệm đạt tới cực hạn đối với Tân Trạm.
“Hơn nữa, cho dù chúng ta có thể chống đỡ, dưới tình huống không có viện binh, thì năng lực có thể chống đỡ được bao lâu.
Buông bỏ trận pháp cùng bọn họ tự sát”
“Đúng, cùng chết với bọn họ”
“Tôi sớm đã chịu đủ rồi, không cần trận pháp này nữa, cùng bọn họ giáp kiếm giáp súng lại một lần”
Tất cả mọi người đều dựa theo sự phân phó của Tân Trạm, buông lỏng trận pháp, khống chế các đường vân.
Lúc này một vài tia sáng hiện lên, đám người Vương Tử đột nhiên phát hiện ra, thế nhưng Huyền Vũ Tỏa Linh Trận liền biến mất.
“Một đám phế vật tìm chết, các người nhớ cho rõ, một người bên trong cũng không giữ lại”
Đôi mắt Vương Tử lạnh lẽo, găn giọng quát một tiếng, đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người.
“Yên tâm, được rồi, những người này đều trốn không thoát đâu.
Tất cả đám người của Ám Ảnh Minh liền bật cười, kìm nén lâu như vậy, bọn họ sớm đã nổi cơn lửa rồi, hiện tại là lúc giết người cho hả giận.
Bọn họ đều lấy ra bảo vật, giống như những chùm mây đen, ngùn ngụt đánh về phía sơn cốc mà đánh.
Nhưng vừa tiến vào sơn cốc, đám người Vương Tử đột nhiên sửng sốt.
Bên trong sơn cốc thế nhưng lại vô cùng im ắng, không ai lao ra cũng không có ai phòng thủ.
“Đi chậm một chút, cẩn thận có mai phục của thằng nhóc đó”
Vương Tử nhắc nhở, tất cả mọi người đều bắt đầu đi chậm lại, huyền phù ở giữa không trung, dần dần tiến về phía trước.
Thẳng đến phần trung tâm của sơn cốc.
Đôi mắt Vương Tử đỏ lên, nhất thời nhìn thấy được hàng trăm tên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Mà ở giữa đó chính là tên Tân Trạm đáng ghét.
“Tân công tử không cho chúng ta ra tay, đều khoá như vậy để làm gì?” Trong lòng văn sĩ nghi hoặc hỏi.
Vốn dĩ mọi người đều nghĩ sẽ đánh đấm một trận thật lớn, lại không ngờ rằng Tân Trạm lại kêu bọn họ tụ lại một chỗ này.
“Vương Tử, bây giờ các người lui xuống, tôi có thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, như thế nào?”
Tân Trạm nhìn qua mọi người, rồi đột nhiên mở miệng nói.