Chương 2237
Hàng nghìn tia linh lực bay ra khỏi lòng bàn tay, của anh ta, ngưng tụ thành hàng nghìn sợi xích giữa không trung.
Trên đầu những sợi xích đen này, chúng giống như rắn độc, bay khắp hư không, nhanh như sao băng.
Bọn họ điên cuồng tiến về phía trước, chiếm giữ bốn phương tám hướng bên người Tân Trạm, sau đó xúm lại vây quanh giống như nắm giữ món đồ nhiều tiền vậy.
Sắc mặt Tân Trạm vẫn giữ bình tĩnh, tinh thần mang hào quang lần thứ hai khởi động, sau đó dùng tiên khí vận chuyển Càn Khôn di chuyển quyết.
Rầm!
Mắt thấy ngàn vạn xiềng xích trói buộc bốn phương tám hướng xung quanh Tân Trạm, nhưng Tân Trạm chỉ cần đạp một bước đã thoát khỏi vô số xiềng xích, xuất hiện ở cách xa cả ngàn trượng.
Vận dụng thủ đoạn thi triển tiên khí trong không gian, so với việc di chuyển bằng Càn Khôn bình thường thì khoảng cách cũng phải tăng lên gấp mười lần.
Nhưng chỉ phí cũng không hề nhỏ.
Chỉ một bước này thôi, hào quang giữa ấn đường của Tân Trạm đã vỡ vụn ra.
Chỉ cần sử dụng một lần đã tiêu hao một viên quang tiên khí khổng lồ rồi.
“Không gian bí mật, hơn nữa lại mạnh mẽ như vậy.
”
Khương Thời Miễn liếc mắt nhìn qua tỏ vẻ hứng thú, nếu như giết người này, mình còn muốn giữ lại nguyên thần của anh ta, đợi sau khi lục soát hồn sẽ lại tiếp tục tiêu diệt.
Đưa tay ra nắm lấy, Khương Thời Miễn tính toán sử dụng mánh khóe trọng thi.
Nhưng Tân Trạm lại không cho đối phương có cơ hội này.
Một đạo hồng mang nổi lên bên ngoài cơ thể, tốc độ của Tân Trạm đột nhiên tăng lên, nhanh hơn mấy lần.
“Thuật Huyết Độn, người này ngang nhiên còn sử dụng thủ đoạn này, càng ngày càng khiến tôi có hứng thú hơn rồi đấy”
Khương Thời Miễn giật khóe mắt, cũng tăng tốc theo.
“May mắn là không có trực tiếp bóp vỡ ngọc giản ẩn chứa Thuật Huyết Độn, giao cho Vô Tự Thiên Thư hấp thu”
Phía trước, Tân Trạm thiêu đốt huyết tinh, cấp tốc bay lướt qua, đồng thời âm thầm vui mừng.
Nếu là Vô Tự Thiên Thư hút đi, mình lúc này cũng không còn cách nào chạy trốn được nữa.
Chỉ tiếc là, anh đã học được Thuật Huyết Độn bên trong ngọc giản, tương đương với việc phá hủy tính toàn vẹn của ngọc giản, vật này không thể bị hấp thu tiếp được nữa.
Cảm nhận được tốc độ tăng lên cùng với huyết dịch của bản thân không ngừng hao tổn, Tân Trạm cắn răng tăng tốc, cách đích đến của mình cũng không tính là quá xa.
Những người này thích đuổi theo, vậy để cho bọn họ đuổi theo đến chết là được rồi.
Đôi mắt Tân Trạm đầy lạnh lùng, bên cạnh bao quanh mười thanh tiên kiếm huyết sắc chảy ngược xuống phát ra ánh sáng quỷ dị.
Ngay khi Tân Trạm bay vượt qua cánh đồng hoang vu mênh mông, thú dữ ở trên mặt đất cũng dần dần nhiều lên từ hai phía theo sát anh.
Mà phía trước xuất hiện một thân ảnh, lúc này cũng đang bay lên.
Đó là Ngô Bình Nhi.
“Làm thế nào anh có thể trêu chọc vào nhiều tu sĩ như vậy”
Ngô Bình Nhi nhìn thấy phía sau Tân Trạm ngoại trừ Khương Thời Miễn ra, còn có hơn trăm bóng dáng truy sát, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“Những thú dữ đó đã sẵn sàng chưa?” Tân Trạm nói.
“Tất cả đã sẵn sàng, anh có cần tôi giúp một tay không?”
Ngô Bình Nhi nói.
“Không, cô chỉ cần đứng xem kịch hay là được rồi”