Chương 2614
Ánh mắt của mọi người đều dán vào dáng hình trên không trung tựa như một chiến thần bất bại dưới ánh mặt trời.
Dưới con mắt quan sát của mọi người, Tân Trạm giết chết hai anh em nhà họ Hồ, thắng trận đánh cược này.
Mà trong quá trình này, cho dù sự ức hiếp có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì lúc này mọi người mới hiểu được, từ đầu tới cuối ngay cả một vết thương nhỏ ngoài da Tân Trạm cũng không có.
Hai chữ “chấn động” viết rõ ràng trên khuôn mặt của từng người.
Lấy một đấu hai, đối mặt với ma công thượng cổ, tà khí quỷ dị mà Tân Trạm vẫn có thể nghiền ép lại, toàn thắng như bình thường!
Cảm xúc của tất cả người nhà họ Trần lúc này giống như cha chết mẹ chết, trong lòng tuyệt vọng, không muốn tin vào kết quả trước mắt.
Nếu thua, Nam Khỏa Thành và Diệp Châu sẽ biến mất và còn liên lụy đến con thuyền báu vật nữa.
Bọn họ hăm hở mà đi đến, vốn nghĩ rằng sẽ dạy cho đối thủ cũ nhà họ Diệp một bài học thật độc ác, kết quả là chẳng những không thu hoạch được gì, lại còn lỗ mất một con thuyền báu vật, đã thế còn bị chết mất hai người.
Ngược lại thì khuôn mặt người nhà họ Diệp đỏ bừng bừng, sau một lúc im lặng, bỗng gầm lên một tiếng đầy phấn khích.
Mấy ngày nay thần kinh của mọi người nhà họ Diệp cực kỳ căng thẳng.
Nhà họ Diệp xảy ra lục đục nội bộ, thiệt hại vô cùng nặng nề.
Mặc dù Tân Trạm đã nghĩ đến việc dùng phương pháp con rối để tạm thời giữ thế cân bằng giữa hai bên, nhưng ai cũng biết là lần này nhà họ Trần chiếm được thế thượng phong, đến đây để diễu võ dương oai.
Nhưng cuối cùng Tân Trạm thắng, tất cả mọi người nhà họ Diệp cũng được bảo vệ.
Ông cụ Diệp thở phào nhẹ nhõm rồi cười lớn lên.
Mặc dù không biết cái đinh dài đó kỳ lạ chỗ nào, nhưng đã bị Tân Trạm phá giải được, vậy thì bản thân cũng không cần phải lo lắng nữa.
Chỉ là người này…
Ông cụ Diệp nhìn cái khe có những vết ngang dọc, giống như ngoài sân vừa trải qua một trận động đất cực kỳ mạnh, lắc đầu cười bất lực.
Chẳng trách trước khi Tân Trạm bước vào sân đã hỏi ông †a chi phí làm sân hết bao nhiêu, xem ra đã sớm tính toán kỹ lưỡng rồi, sẽ ra tay phá hủy cái sân lớn này của nhà họ Diệp.
Nhưng đối mặt với loại kết quả trước mắt này, đừng nói là bị phá hủy mất một cái sân, cho dù là mười cái thì ông ta cũng bằng lòng.
“Trần Nghinh Dương, ông còn gì để nói không?”
Không đợi trưởng lão Hứa thông báo kết quả, trên thực tế cũng không cần phải làm như vậy.
Ông cụ Diệp quay đầu lại, mạnh mẽ nhìn về phía Trần Nghinh Dương.
Nhìn thấy ông cụ đối thủ ngạc nhiên, bất cứ lúc nào cũng cực kỳ thoải mái.
Vẻ mặt của Trần Nghinh Dương cứng đờ, răng va vào nhau cầm cập, vẻ mặt u ám không nói nên lời.
Đây là một mất mát vô cùng lớn.
Ở dưới con mắt quan sát chẳm chẳm của mọi người, anh em nhà họ Hồ đã tung ra con át chủ bài vậy mà vẫn thua Tân Trạm.
Không chỉ có người nhà họ Trần và người nhà họ Diệp ở đây, Tụ Bảo Các và trưởng lão Hứa cũng nhìn thấy, như thế này thì đến cả cái cớ cũng không có.
Mà điều đáng sợ hơn là, con thuyền báu vật của nhà họ Trần cũng bị bại dưới tay Tân Trạm.
“Anh Tân, lần này tôi thừa nhận là mình thua, nhưng anh có thể thương lượng một chút được không, nhà họ Trần tôi sẵn lòng cung phụng anh, vẫn cố gắng tạo mọi điều kiện.
Hãy nhìn vào lợi ích của gia đình tôi cho anh, mà từ bỏ tiền đặt cược là con thuyền báu vật này”
Trần Nghinh Dương nhìn Tân Trạm, vẻ mặt bình tĩnh nói.