Chương 2622
Ông ta đúng là trưởng lão của Thất Hồn Ma Tông, nhưng ông †a cũng là một hoàng đế của một vương quốc dưới thế gian”
“Hứa Sâm vậy mà lại là một hoàng đế của một vương quốc sao?”
Tân Trạm nghe vậy thì cũng cảm thấy có chút giật mình.
Nếu tu sĩ muốn khống chế một vương quốc dưới thế gian thì đây là một chuyện rất đơn giản.
Nhưng có rất ít tu sĩ sẽ làm như vậy, bởi vì đây vốn là một việc rất lãng phí thời gian.
Hơn nữa, đến thế gian đó cũng là một chuyện không có tác dụng đối với các tu sĩ.
“Đúng, hơn nữa, tuy rằng, vương quốc mà ông ta khống chế cũng không phải là quá lớn, nhưng đó lại là một nơi hạnh phúc nhất.
Có Hứa Sâm ở đó, không có một quốc gia láng giềng nào có can đảm mà động đến võ trang, cũng sẽ không bị các tu sĩ hoặc yêu thú khác quấy rối, thậm chí ngay cả an ninh cũng rất tốt”
Hứa Sâm làm như vậy chắc hẳn là cũng có mục đích của ông ta” Ánh mắt của Tân Trạm chớp động, anh nói.
“Đương nhiên rồi, để trở thành người của vương quốc này rất đơn giản, nhưng nếu muốn sống tốt hơn thì có thể tự nguyện hiến hồn phách sau khi chết.”
Ông cụ Diệp giới thiệu: “Khắp nơi trên đất nước này đều có đền thờ hương hỏa, nối kết với thần hồn của Hứa Sâm.
Mà cả đời của một người, đâu phải lúc nào cũng gió êm sóng lặng.
Nếu có người gặp phải phiền toái hay nguy hiểm không thể giải quyết được, bọn họ có thể đến đền thờ hương hỏa này để thắp hương đặc chế, chỉ cần cầu nguyện, và chỉ cần đây không phải là chuyện làm phi pháp, Hứa Sâm cũng sẽ giúp người đó đạt được.
Nhưng đồng thời, người đó cũng phải đồng ý việc tự nguyện dâng hồn phách của mình cho Hứa Sâm sau khi bọn họ chết.
Chỉ sợ đây chính là lý do vì sao Hứa Sâm có thể trường thọ như vậy”
Tân Trạm nghe vậy, tâm tình của anh cũng có chút phức †ạp, anh không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào.
Hứa Sâm lấy năng lực cá nhân để khiến cho một quốc gia ở thế gian có một cuộc sống bình an, nhưng ông ta cũng hấp thụ rất nhiều hồn phách của rất nhiều người.
Hơn nữa, ông ta còn không cần phải dùng đến vũ lực, mà là phương pháp tự nguyện móc câu.
Loại thủ đoạn này rất khôn khéo, nhưng đây cũng đúng là cách làm của một ma tu.
Bởi vì tuy tu tiên giả cũng có thần hồn bí thuật, nhưng bọn họ không ăn linh hồn của người khác.
Đây chính là một điểm mấu chốt.
Nhưng cho dù có như thế nào, Hứa Sâm này đúng là một người đặc biệt.
Ông ta hoàn toàn không giống với các ma tu khác.
Về phần vương quốc ở dưới thế gian và chế độ cung phụng hương hỏa kì diệu kia, đây thực sự là một ký ức được khắc sâu trong đầu Tân Trạm.
Đến ngày hôm sau, Tân Trạm trực tiếp sai người đi mời Hứa Sâm tới.
Mái tóc trắng của Hứa Sâm bay lên, ông ta vẫn như cũ, vẫn giống như ngày hôm qua.
“Cậu Tân, cảm ơn cậu”
Sau khi đưa cho Hứa Sâm Ngọc giảm Ma công, đối phương nhìn lướt qua một lượt rồi lập tức lộ ra một nụ cười hài lòng.
Hồn phách của ma công thời thượng cổ cũng rất có ích đối với độ kiếp cảnh này của anh.
“Không biết cậu Tân muốn tôi giúp cậu làm cái gì?” Sau khi cất ma công đi với vẻ hài lòng, Hứa Sâm mới lên tiếng nói.
Đối với yêu cầu của một người phàm, Hứa Sâm đều sẽ tuân thủ theo lời hứa, chứ đừng nói là giao dịch giữa các tu sĩ.
“Tôi biết tiền bối Hứa rất am hiểu về việc nghiên cứu hồn phách.
Vì vậy, tôi muốn biết, liệu có cách nào để khiến cho hồn phách lấy lại một ít ký ức đã bị phong ấn hoặc là đã bị thương mà không cách nào để nhớ ra hay không?” Tân Trạm nghiêm túc nói.