Chương 2770
Cực Hàn Cung chủ nhìn về phía bốn người Tân Trạm, Chấp sự Liễu, Xuân Hoa và Trưởng lão Sử đứng ở chính giữa.
Sắc mặt Chấp sự Liễu trắng bệch, tâm trạng bà ta lắc lư một hồi, bà ta cũng vừa bị trưởng lão khác bắt vào đây, lúc trước vì bị huyễn thuật của Tân Trạm tra hỏi, nên bây giờ còn chưa bình phục.
Kết quả giờ lại biết được Sử Thi Vũ đã chết trong tay Tân Trạm, bà ta càng hoảng sợ đủ kiểu.
Chuyện lần này ồn ào lớn như vậy, bản thân bà ta chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Quỳ xuống bịch một tiếng, Chấp sự Liễu lắp ba lắp bắp, kể hết ra chuyện Sử Thi Vũ tìm bà ta như thế nào, ý định đánh úp Tô Uyên, yêu cầu bà ta trong ngoài phối hợp ra sao.
Cho tới bây giờ, các trưởng lão mới hoàn toàn biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, không khỏi nhíu mày.
Chấp sự Liễu là người của Cực Hàn Băng Cung, vậy mà lại vì người của nhà họ Sử, phản bội đệ tử của Băng Cung thì thật là quá trớn.
Chấp sự Liễu cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề, sau khi nói xong thì quỳ rạp xuống đất, không dám đứng lên.
Sau đó Xuân Hoa sớm đã không nhịn được, khóe mắt cô ấy rưng rưng nước mắt, hai con ngươi đỏ bừng, kể lại Tô Uyên mượn Băng phách thế nào, bảo vệ cô ấy ra sao, Tân Trạm phải đối mặt với đối thủ như thế nào.
Mà nghe xong lời nói của Xuân Hoa, trong lòng các trưởng lão cũng nổi giận.
Sử Thi Vũ này đúng thật là quá đáng, đúng thật là không để Cực Hàn Băng Cung vào mắt.
“Cung chủ, xin người nhất định không được trừng phạt anh Tân, nếu như không có anh ấy thì tôi đã mất mạng rồi, mà Thánh nữ Tô cũng sống không bằng chết.
Nếu như thật sự phải có người bị trừng phạt, tôi bằng lòng chịu chết thay anh Tân”
Xuân Hoa quỳ rạp xuống đất, cắn răng lập lời thề.
Nghe xong lời nói của hai người, Cực Hàn Cung chủ vẫn không hề tỏ ra thái độ gì, bà ấy nhìn về phía Trưởng lão Sử.
“Trưởng lão Sử, cô có gì muốn nói không?”
“Cung chủ, cháu trai tôi quả thật là nghiệp chướng nặng nề, có chết cũng không đáng tiếc”
Trưởng lão Sử híp mắt lại, trong khoảng thời gian này bà ta đã nghĩ xong tất cả lý do để thoái thác rồi.
“Chấp sự Liễu làm ra chuyện ăn cây táo, rào cây sung thế này, đương nhiên phải xử lý dựa theo quy củ của tông môn.
Sử Thi Vũ phạm phải tội lớn tày trời, người thần phân nộ, đúng là đáng chết.
Nhưng hiện giờ nó đã chết rồi, cho dù nghiệp chướng đến đâu, cũng đã trả lại hết rồi, không cần phải bàn nữa”
Nói đến đây, ánh mắt Trưởng lão Sử lạnh như băng, dừng ở trên người Tân Trạm, giọng nói càng cao hơn, giống như sấm vậy, khiến cho tinh thần của các trưởng lão cũng nâng lên.
“Nhưng mà tội lỗi của kẻ này, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc”
Sử Thi Vũ dù sao cũng đã chết rồi, bây giờ điều bà ta muốn không phải chứng minh gì cho Sử Thi Vũ, mà là kéo Tân Trạm phải tuãn táng cho cháu bà ta.
“Cung chủ, kẻ này tự tiện xông vào cấm địa của nội môn, phá hỏng trận pháp, là tội thứ nhất.
Ra tay đối phó với chấp sự chúng ta trong đó, đánh lại trưởng lão có ý định khống chế cậu ta, là tội thứ hai.
Ở nội môn chúng ta, không nể nang ai mà ra tay giết người, khiến cho thể diện của Cực Hàn Băng Cung chúng ta hoàn toàn mất sạch, là tội thứ ba”
“Ba tội trạng lớn như vậy, nếu không trừng phạt, chỉ sợ là sẽ khiến cho các đệ tử của Cực Hàn Cung thất vọng đau khổ, cũng khiến cho người ngoài cười nhạo tác phong của Cực Hàn Cung không nghiêm khắc, trở thành nỗi nhục muôn đời”
Giọng nói Trưởng lão Sử vang lên, dáng vẻ lời lẽ tỏ ý công bằng, công chính liêm minh.
“Ồ? Vậy Trưởng lão Sử, cô thấy với tội lỗi của Tân Trạm, thì phải trừng phạt như thế nào?” Cực Hàn Cung chủ ung dung thản nhiên, nhẹ giọng nói.
“Dựa theo quy củ của tông môn, Tân Trạm phải chết”
Lời này của Trưởng lão Sử vừa nói ra, giống như rút con dao găm sắc bén ra khỏi vỏ dao, khiến cho sắc mặt không ít trưởng lão chấp sự thay đổi không ngừng, suy nghĩ điều gì đó.
Thật ra trong số mọi người ở đây, hầu hết đều căm hận Sử Thi Vũ, còn những người chán ghét Tân Trạm thì không nhiều.