Chương 2802
Tân Trạm cũng lấy một ít đồ vật lấy được từ Sử Vũ và các trưởng lão của Cực Hỏa Môn đem lên bán đi.
Giá cũng không tệ, tổng cộng anh đã nhận được hơn 5 nghìn đồng tử kim linh tệ, nhưng đã tiêu sạch tiền để mua chiếc nhẫn của Linh Lung tiên các.
“Đạo hữu, cảm ơn vì thuốc của của cậu”
Lúc này kết quả kiểm tra ra, ông lão tóc hoa râm mặt mũi tràn đầy vẻ tươi cười đưa chiếc nhãn cho Tân Trạm.
Lúc này, người đàn ông trung niên bán tượng đầu tiên trong lòng cũng hơi lay động.
Lúc trước hắn đã nói chuyện, Tân Trạm mặc kệ hắn, nhưng hiện tại xem ra Tân Trạm quả nhiên là dược tôn lục phẩm, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này: “Đạo hữu, nếu trong tay ngươi có một viên nguyên ngũ đan ngũ phẩm, ta muốn mua bằng linh tệ hoặc dùng vật đổi vật có được không?” Người đàn ông hướng về phía Tân Trạm nói.
“Tôi không thiếu tử kim linh tệ, hơn nữa đồ của đạo hữu, tôi cũng chẳng tin tưởng lắm” Tân Trạm cau mày, không ai có ấn tượng tốt về kẻ làm giả pháp bảo này cả, cho nên anh theo bản năng cũng không muốn nói chuyện với đối phương, cứ như vậy lướt qua.
Người đàn ông lộ ra vẻ xấu hổ, cảm nhận được sự thờ ơ trong giọng điệu của Tân Trạm, bằng lời nói, hắn ta rõ ràng nhận ra người đã khám phá ra bí mật về pho tượng của mình trước đây chính là Tân Trạm.
Mặc dù Tân Trạm không muốn nói chuyện với hắn ta nhiều hơn nhưng người đàn ông nghiến răng kiên nhãn, nhìn thấy cơ hội đã ở trước mặt, anh ta vẫn phải cố gắng giành lấy.
“Đạo hữu, trong cuộc sống đôi khi không thể tránh khỏi những lúc thăng trầm, phải làm một số việc không hay lắm nhưng các cậu hãy tin ở tôi, tôi thực sự có trong tay đồ tốt mà.
Cậu không cần tử kim linh tệ, nhưng cậu vẫn nên bảo vệ bảo vật thật tốt.
Tôi có một thứ ở đây, không kém gì chiếc nhẫn cổ của Linh Lung tiên các.
Nếu có hứng thú, cậu có thể đọc và lựa chọn giao dịch”
“Hửm?”
Tân Trạm cũng nhướn mày, nghe giọng nói của người đàn ông rất thành khẩn, trong lòng có chút hứng thú.
Tại hội giao dịch, các tu sĩ không bị hạn chế tự mình giao dịch trực tiếp, thấy Tân Trạm không có phản đối, người nọ trực tiếp đi tới.
Khi lòng bàn tay vừa lật lên, một trận pháp tan vỡ đã xuất hiện trước mặt Tân Trừng.
Trận bàn này to bằng lòng bàn tay, trên đó có rất nhiều vết nứt, trông rất cổ quái, linh khí không mạnh.
Tân Trạm vuốt nhẹ trận bàn vài cái, nhưng từ trong trận bàn anh cảm giác được đây là một trận pháp trận bàn phòng.
“Có vẻ là một đại trận linh bích thượng cổ, chỉ cần sửa lại, thực sự cũng có chút tác dụng” Trái tim Tân Trạm khẽ bị lay động.
Lại mở to mắt nhìn, lần này người đàn ông này không có nói dối.
Có vẻ như tên này thực sự cần tiên đan ngũ phẩm để cứu người.
“Đạo hữu, anh bảo thứ này không khác gì nhãn của Linh Lung tiên các?”
Tuy rằng có thể sử dụng, nhưng Tân Trạm vẫn không ngừng châm chọc hắn ta .
“Đạo hữu, tuy rằng thứ này có chút khác biệt, chỉ cần tìm một trận pháp sư sửa lại một chút, thực sự không kém là bao đâu” Nam nhân xoa tay cười nói.
“Sửa chữa một chút? Nói nghe thật dễ dàng” Tân Trạm cong môi giễu cợt: “Chẳng lẽ anh cho rằng tôi là dược tôn, không hiểu mấy chuyện này sao? Đây là một trận bàn thời thượng cổ, được một sư phụ khắc họa và tinh luyện từ nhiều loại linh thạch quý giá, đừng nói đến việc tìm người sửa chữa.
Các phần cần bỏ tiền ra để sửa chữa trận bàn này cũng không phải ít”
Phương pháp tạo trận bàn của thượng cổ khác với cách chế tác trận bàn hiện nay, không những họa tiết tỉnh xảo hơn mà các mảng hoa văn cũng phức tạp và huyền bí hơn.
Cân phải suy nghĩ rất nhiều để sử dụng một trận bàn bị hư hỏng như thế này một cách bình thường.
Tên này quanh năm đi tới nghĩa trang đại năng, không thể không biết chuyện này, rõ ràng là hắn đang tự lừa mình.
“Nếu anh còn có thái độ này, ta cho rằng chúng ta không cần trao đổi nữa đâu” Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Đạo hữu bình tĩnh, đừng, chuyện này là tôi sai rồi” Người đàn ông trông hơi xấu hổ, thầm hối hận.
Không ngờ Tân Trạm hiểu được những điều này, thậm chí còn thẳng thắn vạch trần hắn.
Nhìn thấy sắc mặt Tân Trạm trở nên lạnh lùng, hắn hiển nhiên không có hứng thú giao dịch, trong lòng cũng có chút áy náy.