Chương 322
“Sao anh có thể chắc chắn anh ta không phải là người tốt?” Phương Hiểu Điệp ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Tấn Trạm.
Lúc này Tần Trạm mới nói cho Phương Hiểu Điệp cảnh tượng vừa rồi người thanh niên kia trốn ở góc tường.
Sau khi Phương Hiểu Điệp nghe xong sắc mặt cũng không nhịn được hơi thay đổi.
May mà Phương Hiểu Điệp không phải loại người Cố chấp tự cho là đúng, sau khi cô ta nghe xong lời Tần Trạm nói, quay đầu muốn đi tìm người thanh niên kia chất vẫn.
Tấn Trạm vươn tay tủm chặt cô ta, lắc đầu nói: *Cho dù em qua đó chất vấn cậu ta, cậu ta cũng sẽ không thừa nhận đầu!
Phương Hiểu Điệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Người như vậy không biết đã lừa bao nhiêu phụ nữ rồi! Em nhất định phải giáo huấn anh ta một trận!””Có rất nhiều biện pháp giáo huấn cậu ta” Tần Trạm nở nụ cười: “Được rối, yên tâm một chút cho nóng vội.
”
Sau đó Phương Hiểu Điệp trở về, nhân viên phục vụ bưng rượu tới.
“Nào, tôi kính hai người một ly” Người thanh niên mở chai rượu, rót cho mỗi người một ly.
Tấn Trạm cũng không khách sáo, anh uống cạn ly rượu.
“Anh bạn này thật giỏi uống rượu.
” Nam sinh này cười nói.
Tần Trạm lắc đầu nói: “Một ly này đã hơi say rồi.
”
Trong lòng người thanh niên vui vẻ, vội vàng nói: “Không uống được thì đừng uống, không sao, để tôi và Hiểu Điệp uống!
Tần Trạm cười mia trong lòng, trái lại tên này tính toán rất tốt.
Trài qua tìm hiểu đơn giản biết được, nam sinh này tên là Đàm Thiên Trường, năm nay hai mươi ba tuổi, tự xưng là du học sinh nước ngoài, lầy được không ít giải thường.
Đôi mắt Phương Hiểu Điệp khẽ đảo, cô ta cười xấu xa nói: “Oa, anh Đàm đúng là lợi hại! Vậy anh biết võ công không?!
Đàm Thiên Trường mỉm cười nói: “Hiểu sơ một chút.
Dựa vào phân chia trong giới võ đạo, có lẽ bay giờ anh là một tông sư.
”
“Anh đúng là tài giỏi.
” Phương Hiểu Điệp thấm mång trong lòng một tiếng, nhưng miệng vẫn giả bộ hưng phấn nói: “Anh Đàm quá tuyệt vời rồi, phát triển toàn diện! Nếu anh tới sớm một chút, em đã không bị người ta bắt nat rói!!
Sau khi nói xong, Phưong Hiểu Điệp còn ra vẻ ấm ức nói.
Đàm Thiên Trường dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, nếu gặp lại bọn họ, anh nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ.
”
Đúng lúc này, thần thức của Tấn Trạm cảm nhân được mấy bóng dáng đang nhanh chóng tới gần.
“Ha Tam Thanh?” Rất nhanh, thần thức của Tần Trạm cảm nhận được bóng dáng của Hạ Tam Thanh.
“Đúng là trùng hợp.
” Tấn Trạm nở nụ cười, sau đó anh đứng dậy nói: “Tôi uống có chút không thoải mái, đi WC một lát.
”
“Được, anh đi đi.
” Đàm Thiên Trường nghe thấy thế lập tức vui vẻ, anh ta đang không biết đuổi Tần Tram đi như thể nào!Đây là KTV xa hoa, trong mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng.
Tan Trạm đi vào WC xong, thuận tay đóng cửa lại.
Mà lúc này ngoài cửa Hạ Viết Khanh đang nổi giận dùng đùng dẫn theo Hạ Tam Thanh, đi về phía phòng VIP.
Bảo bối của Hạ Tam Thanh bị cướp, trong lòng đang tràn ngập lửa giận, cháu nội mình lại bị người ta bắt nạt, ông ta lập tức giận tím mặt.
“Ong nội, tên kia hơi quá đáng, cháu còn chưa từng bị người ta đánh như thế!” Hạ Viết Khanh khóc sướt mướt nói: “Lát nữa ông nhất định phải giáo huấn anh ta giúp cháu!!
Hạ Tam Thanh rất sủng ái đứa cháu nội này của minh, ông ta an ủi: “Châu nội bảo bối, lát nữa cháu nói làm thế nào, ông nội sẽ xử lý thể ấy.
”
“Cảm ơn ông nội!” Hạ Viết Khanh mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói.
Trong phòng VIP, Đàm Thiên Trường đang lén lút dán sát lại gắn Phương Hiểu Điệp.
Nữ sinh non mềm như thế, đã lâu rồi Đàm Thiên Trường không được chơi đùa, trong lòng anh ta đã sớm không nhịn được rồi.
Nhất là đôi chân của Phương Hiếu Điệp, vừa trắng Vừa mềm, không biết sẽ thoài mái đến cỡ nào!
Đúng lúc này, cửa “rám” một tiếng bị đạp ra.
Sau đó đèn trong phòng VIP bật lên, tiếng nhạc ổn ào cũng dừng lại.
“Chính là anh ta đánh em!” Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Hạ Viết Khanh xong, voi vàng chỉ anh ta nói.
Sắc mặt Đàm Thiên Trường hơi đổi, trong lòng không khỏi măng mẹ nó.
Nhưng anh ta đã khoác lác rất trâu bò, lúc này chỉ có thể kiên trì đến cùng.
“Hai vị, có khả năng là hiểu lắm thôi.
” Đàm Thiên Trường cười nói: “Hay là ngồi xuống uống một ly nhé?” Hạ Tam Thanh không để ý tới, mà cười nhìn về phía Hạ Viết Khanh, hỏi: “Là cậu ta sao?!
Hạ Viết Khanh nghiên răng nói: “Không phải! Là một người đàn ông khác! Nhưng có lẽ bọn họ là cùng một phe, ông nội, cháu muốn phế người đàn ông này!!
Nghe thấy thế, sắc mặt Đàm Thiên Trường lập tức trở nên khó coi.
Anh ta vội vàng xua tay nói: “Ông cụ, tôi nghĩ ông hiểu lắm rồi, tôi và cô ta chỉ mới quen nhau thôi, không thân dậu.
”Đàm Thiên Trường lại lập tức nhìn về phía Hạ Viết Khanh, cười khách sáo nói: “Anh bạn này, nếu anh thích cô ta, tôi sẽ tặng cô ta cho anh.
“Mẹ mày!” Hạ Viết Khanh tát vào mặt Đàm Thiên Trường: “Mày là cái thả gì chứ, mà tăng cho tao? Cô bé mà ông đây nhìn trúng mày cũng xứng chạm vào à?!
Đàm Thiên Trường bị tát một cái, sắc mặt không khỏi hơi khó coi.
Mà Phương Hiểu Điệp ngồi ở một bên liên tục cười mia, Đàm Thiên Trường này đúng là một tên bất lực, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
“Ông nội, cháu muốn phế cậu ta!” Hạ Viết Khanh nghiến răng nói, Hạ Tam Thanh nhìn Hạ Viết Khanh đấy cưng chiều, nói: “Được, được, ông nội thỏa mãn cháu.
”
Vừa dứt lời, chỉ thầy tay Ha Tam Thanh “vù” một tiếng duoi ra ngoài.
Một giây sau, trên tay Hạ Viết Khanh dính đẩy máu tưới, trong tay còn có một thứ uể bản.
Tốc độ nhanh như thể, Đàm Thiên Trường thâm chỉ còn không kịp phản ứng.
Khoảng nửa giây sau, đau đớn toàn tim truyền đến.
”Al” Tiếng hét như giết heo truyền từ trong phòng ra.
Đàm Thiên Trường ôm lấy hạ bộ mình, cả gương mặt đau tôi mức gắn như vận veo roi!
“Đảng đời! Phi! Tên căn bã!” Phương Hiểu Điệp dùng chân đạp vào Đàm Thiên Trường.
“Đảng tiếc không thể thu thập tên đánh cháu!” Hạ Viết Khanh nghiến răng nghiến lợi, có chút không cam lòng nói.
Hạ Tam Thanh sở đấu anh ta, cười nói: “Đời có cơ hội ông nội sẽ báo thù cho cháu.
”
“Dạ” Hạ Viết Khanh gật đầu, anh ta xoa tay nói: “Ông nội, ông đi ra ngoài trước đi, chuyện ở đây giao cho cháu là được rồi.
”
“Lão già kia, ông dung túng cháu nội ông như thế, sớm muộn gì anh ta cũng chịu thiệt!” Phương Hiểu Điệp ý có chỗ dựa là Tấn Tram, nói chuyện tràn ngập tự tin.
Ha Tam Thanh vuốt râu mỉm cười nói: “Ha ha, chỉ cắn tôi còn một hơi, cháu nội tôi vĩnh viễn không chịu thiệt.
”
Sau đó Hạ Tam Thanh nhìn về phía Hạ Viết Khanh, nói: “Ông nội ở ngoài cửa đợi cháu.
””Da!” Hạ Viết Khanh nheo mắt nhìn Phương Hiểu Điệp.
Anh ta vươn hai tay, bước từng bước tới gắn Phương Hiểu Điệp.
“Tấn Trạm, anh còn không mau ra đây!* Phương Hiểu Điệp thấy thế, lập tức sợ tới mức lủi hai bước, kêu to với WC.
Vừa dứt lời, chỉ thấy Tấn Trạm đẩy cửa đi ra.
“Hạ Tam Thanh, chúng ta lại gặp mặt.
” Tấn Trạm nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng.