Chương 450
Nhóm người Hứa Bắc Xuyên nhìn nhau một cái rồi gật gật đầu.
Thấy dáng vẻ nghiêm trọng của Tần Trạm, bọn họ cũng không kịp hỏi nhiều, liền quay đầu đi ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người: Tần Trạm, Diệp Thiên Vọng và phủ chủ Khương Mạch Liên.
“Thân thể thấy thế nào rồi?” Khương Mạch Liên mở miệng hỏi trước.
Tần Trạm lắc đầu, nói đúng sự thật: “Rất không tốt, nội lực trong cơ thể tôi bị hút đi hết rồi, giờ đang trong trạng thái cạn kiệt.”
Trong tình trạng này, việc khôi phục là rất khó.
Cho dù có khôi phục lại thì cũng không thể quay về đỉnh cao được nữa.
Khương Mạch Liên và Diệp Thiên Vọng rõ ràng đã biết thủ đoạn của hiệp hội võ đạo thủ đô, cho nên bọn họ cũng không nói gì nhiều.
“Tôi sẽ tìm dược liệu cho cậu, bồi bổ thân thể.” Khương Mạch Liên trầm giọng nói.
Tuy nói vậy nhưng trên thực tế thì rất khó hồi phục.
Cũng không phải nói nguyên nhân do phương thuốc hay thủ pháp, mà là do nguyên liệu quá khó để thu thập đủ.
Những thứ liên quan đến căn cơ, nguyên liệu cần thiết thông thường đều là ngàn năm khó tìm.
“Điều hiện giờ tôi muốn nói không phải cái này.” Tần Trạm hít sâu một hơi.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên Vọng, đi thẳng vào vấn đề: “Phương thuốc ông muốn, khắp thiên hạ chỉ có một mình tôi có thể luyện chế, phương thuốc cũng nằm trong tay một mình tôi thôi.
Cho dù trong tay phủ chủ có được thì cũng chỉ là một nửa.”
Diệp Thiên Vọng hơi kinh ngạc, nói: “Cậu đúng là không khiêm tốn, chuyện này phủ chủ đã nói với tôi rồi.”
Tần Trạm xua tay, cắt ngang lời Diệp Thiên Vọng.
Sau đó, anh nói với vẻ mặt đầy kiên quyết: “Tôi có thể luyện chế đan dược cho ông, thậm chí giao phương thuốc ra, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì, nói đi.” Diệp Thiên Vọng nhẹ gật đầu.
Trong mắt Tần Trạm đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh giá.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Thiên Vọng, nói: “Tôi muốn hiệp hội võ đạo thủ đô biến mất, ông đừng nhúng tay vào ân oán giữa tôi và hiệp hội võ đạo thủ đô.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thiên Vọng lập tức trở nên hơi khó coi.
Ông ta lạnh giọng nói: “Hiệp hội võ đạo thủ đô tồn tại nhiều năm rồi, muốn nó biến mất, chuyện này…”
“Tôi biết.” Tần Trạm lạnh giọng nói: “Tôi không cần mượn sức của bất kỳ ai, nhưng tôi muốn có được sự cho phép của ban an ninh.
Hiệp hội võ đạo thủ đô bắt buộc phải biến mất.”
“Không được.” Diệp Thiên Vọng từ chối không hề do dự: “Hiệp hội võ đạo thủ đô có ý nghĩa gì, trong lòng cậu hiểu rất rõ.
Huống hồ tôi cũng đã từng ở trong hiệp hội võ đạo thủ đô.”
“Ông không đồng ý thì tôi sẽ không luyện chế đan dược cho ông.
Hơn nữa, tôi cũng nói cho ông biết, cho dù ông không đồng ý, cũng sẽ không ai ngăn cản được tôi đâu.” Tần Trạm lạnh giọng nói.
Nghe đến đây, mắt Diệp Thiên Vọng hơi híp lại, cảm giác chèn ép lập tức cập tới.
“Cậu đang uy hiếp tôi ư?” Giọng nói của Diệp Thiên Vọng lạnh như băng, mà sự uy phong chèn ép của đại võ tông trên người ông ta cũng thoáng chốc lan tràn.
Nhưng dưới sự đè nén như vậy mà Tần Trạm vẫn ngẩng cao đầu, anh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vọng, trong mắt không hề có nửa phần sợ hãi!
“Trưởng quan Diệp, Tần Trạm vốn đã bị thương rồi, ông…” Khương Mạch Liên muốn khuyên nhủ, nhưng lại bị Diệp Thiên Vọng xua tay cắt ngang.
Sự uy hiếp từ ông ta dần dần tràn ra, lực mà thân thể Tần Trạm phải chịu cũng càng lúc càng lớn.
Lúc này, cổ họng anh bỗng thấy ngòn ngọt, một búng máu tươi lập tức phun ra!
Nhưng dù là như vậy, Tần Trạm vẫn quyết ngẩng đầu.
Trong mắt anh ngập tràn tơ máu, đồng tử thu nhỏ đầy sự kiên quyết.
“Rắc!”
Dưới sức mạnh lớn như vậy, ván giường trực tiếp nứt vỡ, cả căn phòng thậm chí còn bắt đầu rung chuyển!
Cuối cùng, lực uy hiếp trên người Diệp Thiên Vọng chậm rãi biến mất.
Ông ta lắc lắc đầu, thở dài nói: “Cậu đúng là cố chấp.
Nhất định phải như vậy sao?”
“Trừ cách này ra, không còn cách nào khác.” Vẻ mặt Tần Trạm rất kiên quyết.
“Vậy được.” Diệp Thiên Vọng gật đầu: “Trên thực tế thì những hành vi trong mấy năm nay của hiệp hội võ đạo thủ đô cũng đã khiến cấp trên có chút không hài lòng rồi.
Tôi có thể suy nghĩ về việc đi xin lệnh giúp cậu.”
“Cảm ơn Trưởng quan Diệp nhiều!” Tần Trạm khó khăn đứng dậy, cung kính cúi người.
“Cậu đừng vội cảm ơn tôi.” Diệp Thiên Vọng trầm giọng nói: “Chuyện này ban an ninh không thể nhúng tay vào, giữa cậu và hiệp hội võ đạo thủ đô, ai thắng ai thua, chúng tôi đều không thể can thiệp.
Hiểu ý tôi không?”
Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi hiểu, đây chính là thứ tôi muốn.
Tôi không cần bất cứ người nào giúp đỡ.”
“Được.” Diệp Thiên Vọng gật gật đầu: “Phương thuốc có thể giao ra được chưa?”
Tần Trạm lấy từ dưới ván giường gãy nát ra tờ phương thuốc nhàu nát.
Tay anh run rẩy đưa phương thuốc cho Khương Mạch Liên.
Diệp Thiên Vọng không khỏi kinh ngạc, cười nói: “Phương thuốc để ngay ở đây ư?”
“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Diệp Thiên Vọng yếu ớt khoát tay: “Phủ chủ đại nhân, có thể giúp tôi sắp xếp một chiếc giường mới không? Tôi mệt quá.”
“Được!” Khương Mạch Liên lập tức đỡ Tần Trạm lên, đưa anh đến phòng bà.
Trong phòng phủ chủ ngập tràn mùi hương phụ nữ.
Tần Trạm nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, không lâu sau đã ngủ thiếp đi mất.
Khương Mạch Liên đứng bên giường, nhìn hồi lâu rồi mới đi ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.
“Tình trạng thân thể cậu ta thế nào rồi?” Diệp Thiên Vọng hỏi.
Khương Mạch Liên nhíu mày nói: “Rất không ổn.
Thủ đoạn của hiệp hội võ đạo thủ đô chắc ông hiểu rõ hơn tôi.
Thứ bọn họ hút đi không chỉ có nội lực trong cơ thể, mà là tu vi, sẽ tước đoạt hết thực lực của một người.”
Diệp Thiên Vọng nói vẻ nghiêm trọng: “Thủ pháp luyện đơn của bà có một không hai, tôi tin chắc là bà có cách đúng không?”
“Cách thì có, nhưng thiếu dược liệu.” Khương Mạch Liên gật đầu nói: “Cần một viên nội đan của cá sấu hài cốt.”
“Cá sấu hài cốt?” Diệp Thiên Vọng nhíu mày: “Đó là yêu thú của địa giới, hơn nữa còn ở dưới đáy biển sâu.”
“Ừ” Khương Mạch Liên gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Sau đó, Khương Mạch Liên liền quay người rời đi.
Lúc này, Diệp Thiên Vọng đột nhiên gọi Khương Mạch Liên lại.
Ông ta cười nói: “Tôi tin cho dù Tần Trạm không cho bà phương thuốc đó, bà cũng có thể luyện chế ra đan dược tôi muốn, đúng không?”
Khương Mạch Liên nghe vậy liên cười nhàn nhạt, nói: “Ông đánh giá cao tôi rồi.”
Diệp Thiên Vọng liếc bà một cái, nói: “Làm sao thiếu nữ thiên tài hàng đầu dưới trướng dược sư Hỗn Nguyên năm đó lại không bằng một thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi được chứ?”
Khương Mạch Liên cười cười, quay người đi khỏi.
Bà không hề trả lời câu nói của Diệp Thiên Vọng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Cho dù không có Tần Trạm, Khương Mạch Liên cũng có cách để có thể luyện chế ra đan dược mà Diệp Thiên Vọng muốn.
Chỉ là mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra thôi.
Hiệp hội võ đạo thủ đô, ông cụ Tô nổi trận lôi đình.
“Đúng ngày thi hành án thì bị người †a cứu đưa đi mất, hiệp hội võ đạo thủ đô các người là cái kiểu quái gì thế?”
Ông cụ Tô tức giận gào thét.
Thương Trụ đứng bên cạnh, mặc cho ông cụ Tô chửi rủa, không dám cãi lại một câu.