Chương 487
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo dài, cách ăn mặc giống như pháp sư bước vào bên trong.
“Tham kiển Tần Vương” Ông cụ mặc áo dài chấp tây nói.
Tần Trạm vội vàng xua tay, ý bảo ông ngồi xuống.
Sau đó nói: “Ông tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Ông cụ mặc áo dài đó chắp tay đáp: “Tôi tới để tặng một vật cho Tần Vương”
“Tặng đồ sao?” Tần Trạm nhíu mày, nhìn về phía ông cụ kia một cách khó hiểu.
Sau đó, lại thấy tùy tùng bên cạnh ông cụ đó đưa một chiếc hộp ngọc tới.
Hộp ngọc được bao bằng vải đỏ, còn thoáng ngời thấy chút mùi máu tanh.
Tấn Trạm chậm rãi kéo tấm vải đỏ bên trên hộp ngọc xuống, một đôi mắt lọt ngay vào trong tầm mắt của anh,
Anh I mày, hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”.
Ông cụ mặc áo dài thân nhiên đáp: “Đây chính là đôi mắt trên người vị ác ma kia, trải qua máy ngày tra cứu tài liệu thì tôi biết đây chính là Thiên Minh Nhân”
“Thiên Minh Nhân
Tần Trạm cũng không xa lạ gì với ba chữ này, nghe nói Thiên Minh Nhãn được lấy từ dưới lòng đất lên, có thể nhìn thấu toàn bộ bí thuật, thậm chí còn có thể dễ dàng nhìn thấu thần thức của người ta.
Không chỉ như vậy, Thiên Minh Nhãn còn có vô số tác dụng chưa được khai thác.
“Nếu Tần Vương nuốt thứ này, vậy chắc hẳn sẽ như hổ mọc thêm cánh” Ông cụ mặc áo dài đó nói.
Tần Trạm vội vàng nhận lấy Thiên Minh Nhãn này, nói một cách hơi kích động: “Cảm ơn cụ!”
“Tần Vương từng cứu chúng tôi trong lúc nước sôi lửa bỏng, đây là thứ mà ngài nên nhận được thôi.” Ông cụ mặc áo dài đó nói một cách cung kính.
Tần Trạm cũng không khách sáo, anh cảm hai Thiên Minh Nhân này lên rồi hỏi: “Phải cắn nuốt vật này thế nào vậy?”
Ông cụ mặc áo dài cười đáp: “E rằng câu phải lấy đôi mắt của mình xuống rồi thay nó vào.”
“Lấy hai xuống sao?” Sắc mặt của anh không khỏi thay đổi.
“Cụ không nói đùa với tôi đấy chứ”
Ông cụ mặc áo dài lắc đầu đáp: “Đương nhiên là không rồi.
Việc này không khỏi khiến Tần Trạm cảm thấy có hơi sợ hãi.
Trước không nói rốt cuộc thứ này có thể thành công hay không, mà điểm mấu chốt là ngay cả anh cũng không dễ chịu đựng được cơn đau đớn đó.
Chì nghĩ thôi đã khiến cả người phát lạnh rồi.
“Tần Vương, nếu đồ đã tặng xong rồi, vậy tôi xin từ biệt trước.
Ông cụ mặc áo dài đó không đợi anh hỏi nhiều mà chắp tay rồi rời đi.
Sau khi ông đi, đôi mắt của Tần Trạm vẫn luôn nhìn vào Thiên Minh Nhân.
Thiên Minh Nhân quả thực là một thánh vật hiếm có, nhưng móc mắt của mình xuống rồi lại dung hợp với đôi mắt này, thì cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
“Con mẹ nó, lỡ như mình mù luôn thì sao?” Tần Trạm vò đầu nói: “Lúc đó đổi lại nhãn cầu của mình có được không?”
Tấn Trạm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn tạm thời cắt đôi mắt đó đi.
Ban đêm, anh nằm trên giường trấn trọc, trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm không giải thích
Thứ mà anh nghĩ đến trong đầu toàn là đôi Thiên Minh Nhãn kia thôi.
Cuối cùng, hơn ba giờ sáng, Tần Trạm nhấc mông ngồi dậy trên giường,
Anh chạy đến phòng khách và lôi Thiên Minh Nhãn ra, nghiến răng nói: “Cứ đặt mày ở chỗ này như vậy, đúng là phí của trời, tao thật không đành lòng chút nào.”
Vì vậy, Tấn Trạm cầm Thiên Minh Nhãn, sử dụng bí thuật, miễn cưỡng đổi đôi mắt này lên.
Cơn đau khi hoán đổi khiến cả người anh run rầy, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng lại càng khiến sau lưng anh ớn lạnh hơn.
Anh chậm rãi mở mắt mình ra, trước mắt đều là màu đỏ, giống như một tấm gương bị phủ bởi một màu đó vậy.
“Xong rồi xong rồi, mình mù rồi!” Tần Trạm hét lên một cách hoảng hốt và lo sợ, “Hỏng rồi, mình mù rồi!”
Không lâu sau, Hứa Bắc Xuyên đã chạy ra khỏi một căn phòng ở bên cạnh, anh ta hùng hùng hồ hồ nói: “Hơn nửa đêm thấy không ngủ, kêu gào lung tung cái gì thế?”
Trạm hét lớn: “Thấy mù rồi! Thấy thành người mù rồi! Hửa Bắc Xuyên, con mẹ nó, con có thể quần áo vào được không?”
“Thấy mù mà vẫn có thể nhìn thấy con chưa mặc quần áo sao?” Anh ta đáp với vẻ có chút cạn lời.
Tần Trạm anh mắt mình, khi mở ra lần nữa, lại phát hiện ra màu đỏ đã với đi không ít.
“Cũng Tần Trạm lầm bầm, anh chạy vào trong nhà vệ sinh soi gương, lúc này mới hiểu được: ra màu đỏ kia chính là máu tươi dinh “Con mẹ nó, làm mình sợ hết Tần Trạm vỗ ngực mình, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh dùng nước sạch để rửa rất lâu, lúc này, màu đỏ trước mắt mới hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Nhưng đôi mắt vừa mới lập vào, nhất thời, vẫn cảm thấy có chút không được thoải mái cho lắm, trong mắt có hơi khô.
“Thiệt tình, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền con Bắc Xuyên ngáp một cái, quay đầu trở về
Tấn Trạm hít một hơi thật sâu, anh chuyển động con mắt, rồi vận linh lực, trong phút trong đôi mắt đã truyền tới cảm giác nóng rực.
Thiên Minh Nhãn, mờ” Tấn Trạm gắm lên một tiếng, rồi một luồng sáng màu đỏ đậm lập tức bắn ra từ trong mắt anh.
“Tốt lắm tốt lắm.” Tần Trạm thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người bình thường không biết bí thuật của Thiên Mình Nhân này, nhưng hiện giờ Tần Trạm đã gần như hoàn toàn dung hợp với sự truyền thừa kia rồi, một suy nghĩ của anh đã có thể tùy ý sinh ra vô số bí thuật.
Ở Việt Nam, tin tức về Âm Minh Tông được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.
Trên diễn đàn võ đạo lại càng bùng nổ, liếc mắt nhìn qua sẽ thấy tất cả mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.
“Nói như vậy là Tần Trạm bị oan rồi.”
“Con mẹ nó, chúng ta đúng là mù mắt mà!”
“Đầu tại tên khốn Thương Trụ đó, ngày nào cũng là hét làm loạn: Hàm oan người tốt!”
“Nếu Tần Trạm ở đây, liệu có thể chiến thắng Tô Vũ được không nhỉ?”
“Ai mà biết được, nhưng chúng ta đã nghĩ oan cho người ta như vậy, e rằng người ta đã thất vọng lầm rồi.” Tại biệt thự hai tầng Hương Uyển ở thủ đô,
Tô Tả Hải và Tiêu Dĩnh Thiến ngồi trên số phá, sác mặt thoạt nhìn không được tốt cho lắm.
“Bây giờ con đã là tông chủ của Âm Minh Tông, là tồng môn đệ nhất thiên hạ rồi!” Tô Vũ nhếch miệng cười và nói: “Ba, mẹ, có phải hai người đang mừng cho con không?”
Tô Tề Hải hé miệng, đáp: “Tô Vũ, đây là tà tông, con sẽ bị người trong thiên hạ phi nhổ đấy.”
“Người trong thiên hạ?” Tô Vũ bật cười ha hai “Bọn họ đều phải thuần phục con! Nếu dám phản kháng thì con sẽ giết chết bọn họ “Ba, mẹ, hai người nên cười, nên cười đi!” Anh ta hét lên.
Tô Tể Hải và Tiêu Dĩnh Thiến chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ, trong lòng bọn họ lại có chút sợ hãi khi phải đối mặt với một Tô Vũ xa lạ như vậy.
Đúng lúc này thì tiếng chuông vang lên bên ngoài cửa.
Sau đó chỉ nhìn thấy ông cụ Tô và quản gia sài bước đi vào.
“Ba, sao ba lại tới đây vậy a?” Sau khi nhìn thấy ông ta, sắc mặt của Tô Tề Hải không khỏi thay đổi,
Ông cụ Tô nghiên răng nghiến lợi nói: “Anh dạy con trai giỏi lắm! Thật đúng là làm mất hết mặt mũi của nhà họ Tô chúng ta
Tô Vũ lặng lẽ đứng ở bên cạnh, trên miệng mang theo một nụ cười quái dị “Mày qua đây cho tao!” Ông cụ Tô tức giận mắng “Mau quỳ xuống nhận sai ngay! Rồi lập tức giải tán cái Âm Minh Tông chó má đỏ của mày ngay cho tao!”
Tô Vũ nhìn ông ta lạnh lùng, chậm chạp không chịu nhúc nhích.
“Mày điềếc rồi sao?” Ông cụ Tô lập tức giận tím mặt, ông ta bước tới rồi duỗi tay tóm lấy Tô Vũ.
“Ba, đừng!” Tô Tề Hải vội vàng hét lên, nhưng tiếc là đã quá muộn rồi.
Khi kinh trên người Tô Vũ dao động mãnh liệt, ông cụ Tô lập tức cảm giác được một nguồn khí kinh mạnh mẽ đang bùng phát.