Chương 604
Nhìn thấy người đàn ông bắt đầu cởi dây thắt lưng, người con gái càng thêm hoảng loạn hơn, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Anh à, anh chơi xong thì có thể cho bọn em chơi đùa một chút được chứ.
Người con gá xinh đẹp nóng bỏng như vậy, có mấy người mà anh chưa từng gặp qua cơ chứ.
Những người đàn ông khác cũng cười theo với vẻ mặt đểu cáng
Người con gái nghe bọn chúng nói những lời dơ bẩn, trái tim trong lồng ngực của cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cô hận không thể ngay lập tức giết chết hết tất cả bọn chúng.
Nhưng trong người cô vẫn còn ngấm thuốc, cả người cô bủn rủn không chút sức lực, cô hoàn toàn không có cách nào để phản kháng lại bọn chúng.
“Trước mắt thu Dược Vương lại trước đã, đợi anh vui vẻ xong, thì tới lượt các em.” Tên cầm đầu đó vừa cười vừa dặn bọn đàn em, sau đó vài tên đàn em bắt đầu đào bởi Dược Vương.
Khuôn mặt người con gái bắt đầu có chút đau khổ hối hận, nước mắt cô không ngừng rơi xuống.
Ông nôi đã từng căn dặn cô từ trước, thế giới bên ngoài vốn không phải nơi an toàn sạch sẽ, khắp nơi đều là sự giả dối, làthủ đoạn và tính toán, lòng người khó đoán.
Nhưng từ sau khi ông nội bị bệnh, cô vẫn lựa chọn con đường trốn ra ngoài, tìm cách chữa bệnh.
Sức mạnh của mấy người này hoàn toàn không phải đối thủ của cô, nhưng cũng bởi vì bản thân cô thật sự quá đắc ý mà coi thường đối thủ không những không tìm được thuốc thần, ngược lại bản thân còn bị làm nhục đến bước đường này.
“Cô gái, tôi khuyên cô nên vui vẻ tươi cười lên một chút, như vậy thì chút nữa tôi sẽ cho có được toại nguyện, còn không thì thủ đoạn hành hạ người khác của bọn tôi rất nhiều đấy.
Tên cầm đầu kia lạnh lùng nhắc nhở cô.
Phi!
Người con gái mạnh mẽ nhổ một bãi nước bọt vào mặt hàn ta, khuôn mặt cô vô cùng giận giữ.
“Cô muốn chết à.” Người đàn ông tức giận, đang định ra tay thì từ đằng sau truyền đến một tiếng gọi kinh ngạc.
“Anh à, không xong rồi, không thấy Dược Vương nữa rồi!”
“Mẹ nó, Dược Vương không có chân, có thể chạy đi đâu được cơ chứ.
Người đàn ông giận dữ nói, Anh ta chạy đến chỗ Dược Vương, nhìn xuống dưới, dưới đó chỉ có một cái động trống không, Dược Vương đã biến mất không còn tung tích.
Người đàn ông đứng ngẩn người trong chốc lát.
“Dược Vương đâu rồi? Nó chạy đi đâu mất rồi?”
“Các anh đang tìm vật này sao.”
Từ trên trời cao đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, sau đó bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng chấn động hiện ra trước mắt.
Một bóng người với mái tóc đen bay phấp phới, áo bay trong gió, người đó đứng trên cây kiếm bay lượn dưới ánh trăng tròn, ánh sáng từ trên người người này lan tỏa ra khiến cho những người đứng bên dưới đều bị ánh sáng kia chói mắt.
Người ấy tựa như một vị thần đang giảng trần vậy.
Trong đôi mắt xinh đẹp của người con gái kia cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
“Anh ơi, thôi xong rồi, chúng ta khiến thần tiên giận dữ rồi.” Một tên đàn em hai chân run rẩy, bộ dạng vô cùng hoảng sợ mà nói.
“Thần tiên cái gì mà thần tiên! Trên đời này làm gì có thân tiên.
Tên cầm đầu tắt tên đàn em một cái, rồi anh ta móc súng ra, nói.
“Hôm nay anh đây giết thần tiên cho chú em xem!” Nói xong, anh ta ngắm chuẩn về phía Tân Trạm, chuẩn bị nổ súng bắn.
Tần Trạm khẽ co ngón tay gảy một cái, một tia sáng bay ra.
Tên cầm đầu đột nhiên cảm thấy vật trong tay dường như biến thành cục sắt nung, vô cùng bỏng rất
Anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng vứt khẩu súng trong tay đi, nhưng lòng bàn tay lại bắt đầu bốc cháy, sau đỏ cả người đều bị ngọn lửa nuốt chửng, trong chớp mắt đã biến thành một đám cho tàn.
“A! Thần tiên tha mạng.” Mấy tên đàn em bị dọa đến đái cả ra quần, tất cả đứa nào đứa nângs đồng loạt quỳ rạp xuống xin tha mang
Tần Trạm cũng không tha cho bọn chúng, chỉ phất tay một cái, đầu của mấy người đó liền rơi xuống, lăn trên mặt đất như quả bóng.
Ánh mắt người con gái có chút phức tạp, cô đã nhận ra Tân
Tram.
Chỉ là không ngờ rằng anh lại có sức mạnh đạt đến cấp độ như vậy.
Trong lúc Tân Trạm ra tay, anh thậm chí cảm thấy được phong thái mà chỉ có những thiên tài trong các dòng họ lớn mới có.
Khuôn mặt của Lục Liễu đứng ơt bên cạnh cũng đỏ ứng lên, cô ta cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn.
Lúc trước cô ta còn có ý định dạy dỗ Tân Trạm, xem ra bây giờ cô ta còn chẳng thể đụng đến cả một cái móng tay của Tân Tram.
“Nếu như tin tưởng thì hãy uống nó, hai người sẽ không sao nữa rồi.
Tần Trạm móc ra hai viên thuốc giải độc rồi đưa cho hai người con gái.
Người con gái cảm ơn rồi không chút do dự mà uống thuốc giải ngay, Lục Liêu còn định khuyện ngắn, nhưng cô ta nghĩ đến điều gì đó rồi cũng ngượng ngùng uống thuốc giải
Người con gái kinh ngạc khi phát hiện ra sau khi uống viên thuốc giải này, sức mạnh trong cơ thể có rất nhanh chóng hồi phục lại, thở vài cái là cô đã hoàn toàn hồi phục lại toàn bộ sức mạnh.
“Cảm ơn công cứu mạng của anh, Cổ Thanh Uyên tôi đến chết cũng sẽ không quên ơn cứu mạng này.
Nếu như anh không chế thì xin hãy nhận lấy vật này”
Cổ Thanh Uyên cảm ơn anh trước, sau đó có nghĩ một lúc mới đem vòng tay bằng đá Phù Lục đưa cho Tần Trạm.
Tần Trạm nhìn lướt qua một cải, vòng tay này tổng cộng có chín mảnh đá Phù Lục, mà một viên trong đó chính là viên ở khu chợ buổi sáng mà anh thích, nhưng lúc này viên đá đã bị người con gái này sửa chữa lại.
Vẻ mặt anh như đang suy nghĩ gì đó rồi nhìn Cổ Thanh
Uyên.
Xem ra người con gái này cũng là một thiên tài hiểu biết về Phù Lục.
“Nếu như anh có thời gian thì hãy đến làm khách nhà họ Cố của chúng tôi ở Lĩnh Nam.
Chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tiếp đãi để cảm ơn anh”
Nói xong những lời này, người con gái lại đưa thêm quà cho anh, sau đó hai người liền rời đi.
“Cô chủ, Dược Vương đó là vật quan trọng để cứu mạng ông nội đó, cứ như thế.
”
Đi được một đoạn đường khá xa, Lục Liễu không nhịn được mà nói, “Đừng nói nữa.
Nếu như không có anh ta, cái mạng của chúng ta đã không còn rồi, còn nói những thứ đó làm gì, vả lại Dược Vương vốn là vật không có chủ, phải là người có năng lực mới có thể sở hữu được Dược Vương
Cổ Thanh Uyên thở dài một hơi.
“Chỉ có thể đi tìm thêm lần nữa thôi.” Lục Liễu có chút gì đó không can tâm, nhưng lại không thể làm được gì.
“Nếu như không tìm được thảo dược phù hợp thì chỉ có thể đi đến Việt Nam thử chút vận may thôi, nghe nói phủ thuốc thần đó có một bộ lão họ Tân, y thuật cao siêu, hy vọng ông ấy có thể cứu được ông nội.” Cổ Thanh Uyên nói.
Tân Trạm không hề biết được cuộc nói chuyện sau đó của hại chủ tớ này.
Vả lại anh cũng không có ý định nhường lại Dược Vương cho bọn họ.
Không giống với việc đã Phù Lục lần trước, nếu như vừa nãy không có anh, Dược Vương này cũng sẽ không rơi vào tay Cổ Thanh Uyên, vậy nên khi anh lấy Dược Vương đi, trong lòng cũng không có chút lấn cần nào.
“Mẹ bị nhốt quá lâu, cơ thể dẫn suy yếu, có được Dược Vương này vừa hay có thể luyện thành mấy viên thuốc để chữa tri.”
Trong lòng Tân Trạm rất vui vẻ.
Tiếp tục đi về phía trước vài cây số, sườn núi ngày càng dốc hơn, còn thuốc thần thì càng lúc càng ít đi.
Nơi này rất khó để cưỡi kiếm bay qua, vậy là Tân Trạm thu kiếm lại mà đi bộ.
Anh không quá luyến tiếc thuốc thần, Tân Trạm hiểu rõ mục đích lần đi này của mình, chính là đi vào nơi sâu nhất của vùng bí mật để tìm những thanh kiếm quý vượt hơn hẳn sức mạnh trời đất.
Sau khi lên núi, sương mù trắng dân dẫn xuất hiện phủ kín xung quanh.
Trận pháp sương mù này rất kỳ quái, trước đó khu vực bằng phẳng không có chút sương mù nào, nhưng sau khi lên núi thì sương mù trắng lại bắt đầu dày đặc hơn.
Đi chưa được bao xa, Tần Trạm phát hiện ra thứ gì đó, anh ngay lập tức nhìn lướt ngay sang cánh rừng ở bên phải.
Bên trong sương mù trắng mờ ảo có mười mấy dáng người bước ra.
Trong đó một người lại chính là Tăng Lực.
Nhưng lúc này trong mắt anh ta toàn là những tia máu đỏ tươi, nhìn có vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thất Tân Trạm, mới đầu Tăng Lực còn đứng ngày người, sau đó anh ta lập tức hét lớn: “Cậu chủ Trạm cậu mau chay di!”
Sau đó anh ta còn chưa nói xong đã bị người từ phía đăng sau đánh ngã xuống.
Một người đàn ông bay lại gần, một tay nắm chặt lấy vai của Tần Trạm
Sức mạnh võ tỏng thất phẩm bỗng chốc bộc phát ra.
“Đừng động đậy, đi cùng bọn ta một chuyến, nếu không sẽ phải chết.
Người đàn ông nói với vẻ uy hiếp.
Ánh mắt Tần Trạm sắc lạnh.
Anh đang định ra tay, nhưng khi nhìn thấy đám người Tăng Lực cùng với những người khác đang bị không chế.
Trong đầu đột nhiên nghĩ ra được gì đó, nhìn qua những người đó rồi lại thu lại sức mạnh của mình.
“Được, tôi sẽ cùng các anh đi.” Tần Trạm không chút phản kháng, anh cùng người đàn ông đi vào trong đám người.
Trên trần người đàn ông có chút mồ hôi, không biết tại sao, vừa rồi anh ta cảm thấy người anh ta bắt giống như muốn biến thành một con ác thú muốn một miệng liền nuốt trọn anh ta, nhưng cảm giác đó trong chớp mắt lại biến mất “Tà ma.”
Người đàn ông lau lau trận, đối phương rõ ràng chỉ là võ tông tam phẩm, tại sao lại đem lại cho anh cảm giác sức mạnh to lớn như vậy.
Tần Trạm nhìn lướt qua những người bị bắt, ngoại trừ Tăng Lực, còn có đồ đệ của anh ta Tóc Vàng.
Còn những người khác thì anh ta không hề quen biết, nhưng nhìn vẻ bề ngoài của những người này khá giống những người luyện võ, đại đa số đều là những người phương tây tóc vàng ảnh mắt hung ác.