Chương 614
“Tiền bối, tôi thẳng rồi, chẳng phải có thể lấy được truyền thửa rồi sao?” Cậu Đống âm thầm thử nói.
“Ai nói cậu thắng được một ván là có thể qua cửa vậy?”
Ông lão mặc áo choàng đen hừ một tiếng nói.
“Còn chơi nữa hay không, không chơi nữa thì cút đi!” Tính cách của ông lão có chút nóng nảy.
“Chẳng lẽ phải thắng thêm mấy hiệp nữa ả?” Sắc mặt cậu
Đổng ngay lập tức cứng đờ, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.
Ở trên sa mạc.
Một bóng người mang vẻ cô độc đứng yên một chỗ, hàng chục người cồn cát khổng lồ từ bốn phía đang chậm rãi lao xuống.
Vô số cát vàng cuồn cuộn dâng lên.
Cột sáng từ trên không trung giáng xuống đất.
Tân Trạm điên cuồng hấp thụ sức mạnh.
Tu vi của anh lại tăng thêm một bậc, đạt đến giữa cấp Nguyễn Anh cấp tám.
Tu vị của tu sĩ càng tăng lên thì nhu cầu lại càng lớn, và đồng thời những cột sáng khen thưởng như này cũng càng ngày càng phong phú.
Tóm lại là mỗi lần nhận được phần thưởng, tu vi của Tân
Trạm sẽ tăng lên một chút.
“Yêu thủ lần này sẽ là gì đây?” Tân Trạm cầm Ngọc Huyết Kiếm trong tay nhìn về bốn phía.
“Là loại tiến hóa một nửa hay đã tiến hóa hoàn toàn nhỉ?”
Nếu như là loại tiến hóa một nửa thì khi chiến đấu Tân
Trạm còn có một chút tự tin.
Dù sao những con quái vật này cũng không quá thông minh, mà anh lại có sức khỏe cực kỳ mạnh mẽ, vậy nên không phải là không có cơ hội từ từ tiêu diệt.
Nhưng nếu như là yêu thủ đã tiến hóa hoàn toàn, đẳng cấp so với loại tiến hóa một nửa thì chính là cách xa một một vực.
Nhưng cho dù lấy tu vi hiện giờ của Tân Trạm, anh cũng không dám đảm bảo là mình có khả năng chiến thắng hay không.
Nhưng mà đợi mãi một lúc rồi vẫn chẳng thấy có yêu thú nào xuất hiện cả
Nhân lúc Tân Trạm đang cực kỳ nghi ngờ tự hỏi.
Một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, cuốn lấy Tân Trạm, nhấc anh bay về phía chân trời.
Đợi tới khi lần thứ hai Tân Trạm bị rơi xuống đất, thì bản thân anh đã rơi xuống một rừng cây trúc.
Phía trước, có thể thấy một bộ bàn ghế đá, một ông lão mặc áo choàng trắng đang đứng ngay trước mặt anh.
“Tiền bối.
Ông…” Tần Trạm nhìn về phía ông lão, phát hiện tướng mạo của ông lão này giống hệt với ông lão mặc áo choàng đen anh gặp lúc trước.
Nhưng khi khoác lên áo choàng trắng, khi chất lại hoàn toàn khác nhau.
Nếu như nói ông lão mặc áo choàng đen mang vẻ tàn bạo âm u, vậy thì ông lão mặc áo choàng trăng lại mang vẻ hiền từ “Tôi không phải là ông ấy, cậu không cần phải để ý” Ông lão mặc áo choàng trắng như nhìn thấu suy nghĩ của Tân Trạm, chậm rãi lắc đầu.
Sau đó ông lão mỉm cười, đôi mắt mang theo ý khen ngợi.
“Chúc mừng cậu.
Cậu đã vượt qua thử thách, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn của Vạn Luyện tông.
Trao tặng cho cậu công pháp cơ bản của Vạn Luyện tông, Vạn Luyện chi thuật”
Ông lão đứa một ngón tay ra, một luồng ánh sáng chiều ra, bay thẳng vào trong đầu Tần Trạm.
Lập tức Tần Trạm cảm giác trong đầu mình xuất hiện thêm nhiều thứ.
Bộ công pháp tu luyện Vạn Luyện chi thuật đó nhanh chóng tiền vào ý thức của anh.
Tần Trạm lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Trong đầu của anh lúc này có vô vàn truyền thừa mà cha anh lưu lại liền xuất hiện trong đầu anh.
Có thể nói hiện giờ sự hiểu biết của Tần Trạm đã tăng lên rất nhiều.
Nhưng khiến Tân Trạm kinh ngạc vẫn chính là bộ Vận
Luyện chi thuật này.
Bởi vì cái cốt lõi của Vạn Luyện chi thuật chính là: Mọi vật đều có thể tu luyện.
Luyện đan, luyện khí, luyện thể, luyện hồn, thậm chí luyện hóa thế giới, cuối cùng luyện hóa Thiên Đạo.
Tần Trạm hít sâu một hơi thật say.
“Khí phách cũng lớn thật đấy.”
“Vạn Luyện, lấy vạc làm nòng cốt, từ nhỏ tôi đã ở trong vạc tu luyện thân thể để mạnh hơn trăm lần, thân thể cũng cứng như sắt thép.
Nhưng nếu như tu luyện theo bộ thuật này, một vạn lần rèn luyện mới chỉ là bắt đầu “Nếu tôi lấy thuật luyện thể, thậm chí luyện hồn, sức mạnh sẽ không kẻ nào địch nổi, kiến thức thì vô hạn như biển sâu.
Thực lực của tôi sẽ tăng tới cảnh giới nào!?”
Cả người Tân Trạm hơi run lên, anh đã hoàn toàn kinh ngạc.
Nếu như Vạn Luyện chi thuật là có thật, vậy người phát minh ra Vạn Luyện chắc chắn là một thiên tài Đến nổi luyện hóa thế giới, luyện hóa Thiên Đạo, bộ dạng thế giới lúc đó như thế nào, Tân Trạm đã không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Trong lòng anh gấp gáp tới mức không chờ được nữa, Tân Trạm lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu luyện công từ luyện bộ pháp Vạn Luyện này.
Ông lão áo choàng trắng trông thấy cảnh này, vẻ mặt khen ngợi lại càng đậm thêm “Bên phía lão áo đen bên kia không biết đã chơi đủ chưa
Một lát sau, ông lão quay đầu nhìn về cõi hư vô nào đó.
Tu luyện không thể tính bảng năm tháng được.
Đến cả việc Tần Trạm chỉ là đang thử vận chuyển công pháp thôi cũng đã mất tới tận mấy tiếng
Ở bên ngoài cửa đá.
Lúc này, đôi mắt của cậu Đồng hắn lên những tơ máu, anh ta không ngừng hạ những quân cờ.
Nhưng mà lúc này tâm lý của anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Mấy vấn cờ lúc trước đánh với ông lão đều cố gắng hết sức để chiến thắng, nhưng từ đầu tới cuối ông lão vẫn liên tục lắc đâu.
Cho tới ván cờ này, cậu Đổng do không để ý mà bị một chiêu đánh bại, cứ nghĩ rằng mình xong rồi.
Lại không ngờ ông lão bật cười ha ha, trông cực kỳ vui vẻ.
Một suy nghĩ xẹt qua đầu của cậu Đổng.
Anh ta đột nhiên ý thức được, có lẽ phương pháp để nhận lấy truyền thừa không phải thắng mà chính là thua!
Thua, thua tới khi ông lão vui vẻ mới thôi.
Vì thế mấy giờ kế tiếp, cậu Đồng phải vận dụng hết khả năng của mình để thua mà không để lộ dấu vết.
“Tiền bối, tôi lại thua rồi”
Cậu Đổng nhìn ván cờ trước mặt, cười nói.
Nụ cười của ông lão mặc áo choàng đen càng thêm xán
Ông lão đang định nói gì đó, đột nhiên liền nhìn về phía hư lan.
không.
“Ô, hết rồi sao.” Ông lão mặc áo choàng đen đột nhiên nói.
“Cảm ơn tiền bối.” Cậu Đổng cực kỳ vui vẻ, vội vàng đứng lên chắp tay.
“Không cần cảm ơn, cậu trở về đi.” Ông lão mặc áo choàng đen nói.
Nụ cười của cậu Đổng ngay lập tức trở nên cứng đờ.
“Tiền bối, không phải tôi được nhận được truyền thừa rồi sao?” Anh ta vội vàng nói.
“Ai nói với cậu là chơi cờ với tôi là có thể nhận được truyền thừa của Vạn Luyện tông?” Ông lão mặc áo choàng đen nhưởng mày.
“Không phải ông nói vậy sao?”
Cậu Đổng đột nhiên nhớ lại tới, Ông lão mặc áo choàng đen chỉ nhắc tới việc làm ông ta vừa lòng chứ không đề cập tới vấn đề truyền thừa.
“Tiền bối.”
Sắc mặt của cậu Đổng có chút khó coi.
“Tôi kính trọng gọi ông là tiền bối, đối xử với ông cũng vô cùng nhã nhặn, vì sao ông lại gạt tôi chứ?”
“Não tàn!” Ông lão mặc áo choàng đen cười lạnh nói: “Đường là do chính cậu chọn, sau khi cậu nhìn thấy những hung thủ siêu mạnh đằng sau cửa đá kia thì nhu nhược không dám tiến lên chiến đấu.
Cái này sao lại trách tôi chứ?”
“Vạn Luyện tông của tôi, tới cả thiên đạo cũng dám luyện Cậu thì lại sợ hãi trước cái chết.
Người như vậy, không xứng nhận được truyền thừa của chúng tôi.”
Ông lão cười lạnh liên tục.
“Thích chơi cờ như vậy, cậu dùng cái gì mà đòi nhận được truyền thừa của Vạn Luyện tông!”
“Này ông lão, tổ tiên của tôi chính là ân nhân lớn của các người, ông vậy mà lại vong ân phụ nghĩa như thế”
Bị mắng tới như vậy, lửa giận tích cóp trong lòng cậu Đổng từ lâu không nhịn nổi nữa mà trào dâng “Phi.” Ông lão phun nước bọt.
“Tổ tiên của cậu không nói cho cậu biết lệnh bài đã được lấy như thế nào hả.
Nói cho cậu hay, hai đời trước, tổ tiên của cậu đã tới bị cảnh Tầm Bảo, trông thấy ngọc thạch Vạn Luyện tông của tông môn chúng tôi bị đổ, tổ tiên cậu thấy ngậm ngùi thương cảm nên mới dựng lại và lau sạch bụi bẩn trên đó.
“Lão phu vừa hay trông thấy nên mới tồn kính phân thiện lương của ông ấy, tuy rằng không có duyên với Vạn Luyện tông, nhưng đã tặng ông ấy một lệnh bài, mong rằng đời sau của ông ấy sẽ xuất hiện người có duyên với chúng tôi.”
“Nhưng thật không ngờ rằng đời sau của ông ấy lại khiến người ta phải thất vọng như vậy.
Tâm tư quá sâu, ăn mật nếm ngọt.
Thế chỉ còn không bằng một sợi lông tơ của Đổng Thành.”
Ông lão duỗi tay ra, lệnh bài liền lập tức bay tới tay, ông chỉ thẳng vào mặt cậu Đống mà măng lớn.
“Thứ này bị tịch thu rồi, cậu lập tức biến đi.”
“Lão già, ông chẳng qua chỉ là một cây kiếm lĩnh thôi mà cũng dám kiêu ngạo như thế sao!”
Khuôn mặt cậu Đồng cực kỳ khó coi, lúc này lửa giận đã hoàn toàn nuốt chửng tâm trí anh ta.
Anh ta hét lớn một tiếng, cả người kích động, rút kiếm ra lao về phía ông lão mặc áo choàng đen
Ông lão cười lạnh một tiếng, hất tay một cái.
Cậu Đống không kịp phản ứng, trực tiếp bị đánh ngất đi.
Lão giả nhìn đám người của băng đảng Sói Hoang im re như ve sầu mùa đông, lại vung tay lên.
Những người này ngay lập tức bay ngược lên, nhanh chóng hóa thành những đốm sáng rồi biến mất trong không trung “Cuối cùng cũng yên lặng rồi, cũng nên nhanh chóng đi gặp người thừa kế mới thôi.”
Ông lão mặc áo choàng đen cảm thân một tiếng, cơ thể lóe lên một cái, sau đó liền biến mất.